Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 62: Xuân cung đồ



Editor: Trâu lười

“Đồ gì tốt?” Trình Dao Dao tò mò, không có tâm tư ăn sủi cao, dùng mũi chân đá Tạ Chiêu mấy lần, vội vã muốn đi xem.

Tạ Chiêu ăn mấy ngụm hết sạch, nghẹn đến nỗi thái dương nổi gần xanh, bà Tạ vội vàng đưa canh mướp cho hắn uống, thở dài nói: “Sao lại đói thành dạng này, cơm nước ở chỗ học lái xe rất kém sao?”

Tạ Chiêu giải thích vài câu, nói với bà Tạ cơm nhà máy không tệ, còn có lương khô trong nhà mang đến nữa, không để hắn bị đói.

Chờ Tạ Chiêu đi ra, Trình Dao Dao đã ngồi xổm cạnh hai cái túi đồ nghiên cứu thật lâu: “Rốt cuộc là cái gì nha? Gấp chết em rồi!”

Tạ Chiêu kéo cô dậy: “Vừa ăn xong không được ngồi xổm, sẽ đau bụng.”

Tạ Chiêu mở túi ra, bên trong một cái túi to đựng hành lý và lương thực. Trong một cái túi khác có một bọc giấy và mấy quả xoài.

“Là xoài!” Trình Dao Dao vui vẻ nói.

“… Không phải.” Tạ Chiêu lấy mấy quả xoài ra, bên dưới để một đống sách.

Trình Dao Dao kinh ngạc nói: “Là sách…”

“Xuỵt.” Tạ Chiêu ra hiệu Trình Dao Dao im lặng, mắt nhìn phòng bếp, cầm sách cùng Trình Dao Dao đi vào phòng cô.

Trong phòng Trình Dao Dao rất mát, cả phòng có mùi thơm nhàn nhạt và ánh nắng chiếu xuống.

Trên giường, chăm mền lộn xộn, một cái váy ngủ viền ren màu trắng ở bên trên, vẫn giữ dáng vẻ lúc Trình Dao Dao rời giường. Tạ Chiêu nhìn thoáng qua, Trình Dao Dao vội vàng lật chăn lên che kín váy ngủ, đỏ mặt giải thích nói: “Hôm nay em dậy vội nên mới không gấp chăn.”

Tạ Chiêu thu lại tâm trạng, ho một cái, để sách lên bàn. Mấy quyển sách này đều cũ kỹ ố vàng, một ít là tài liệu giảng dạy, một ít bị mất bìa sách, bay ra mùi sách cũ.

Trình Dao Dao cầm một quyển mở ra xem, trang giấy thô ráp, là sách giáo khoa trung học phổ thông, lại mở một quyển khác, nói: “Anh lấy ở đâu vậy?”

Tạ Chiêu nhìn cô: “Nhìn thử xem hữu dụng không?”

Trình Dao Dao lấy một quyển sách, dựa vào cạnh bàn lật xem. Hôm nay cô mặc váy hồng phấn, tóc dài đen nhánh xõa trên vai, vòng eo nhỏ nhắn. Trên bàn để một bình sứ cắm hoa nhài, hoa nhài trắng cắm trong nước, nửa mở nửa khép tỏa ra hương thơm, làm sợi tóc đen nhánh cũng nhiễm mùi hương nhàn nhạt.

Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ mái nhà chiếu đến Trình Dao Dao, sách cũ, hoa nhài, như là một bức tranh mỹ nữ, hoàn toàn không hợp với căn phòng cũ kỹ rách nát này. Mỗi lần nhìn Trình Dao Dao, Tạ Chiêu càng có cảm giác mãnh liệt, Trình Dao Dao không thuộc về nơi này.

Trình Dao Dao vừa lúc ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt nóng rực của Tạ Chiêu: “Anh còn chưa nói những quyển sách này lấy ở đâu?”

“Ở chỗ thu mua đồng nát.” Tạ Chiêu tìm mảnh vải, lau sạch từng quyển sách, tránh làm bẩn tay Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao lẩm bẩm: “Sao có thể tìm được mấy quyển này ở chỗ thu mua đồng nát? Tạ Chiêu. anh bắt đầu lừa em!”

“Không có!” Tạ Chiêu dừng một lát, nói ra tình hình thực tế: “Có một ít tìm được trên chợ đen.”

Trách không được. Trình Dao Dao lật một quyển, bên trong kẹp lấy một tờ thẻ mượn sách, che kín con dấu thư viện huyện. Chắc thư viện không có ai quản lý, một số người thừa dịp không có ai lấy trộm, trộn lẫn với quyển sách khác vào cùng một chỗ, xem như đồng nát bán cho Tạ Chiêu.

Trình Dao Dao xé thẻ mượn sách ra, cùng Tạ Chiêu lọc những quyển sách có dấu thư viện để một chỗ, xóa sạch đồ bị cấm. Sách thô sắp xếp thành hai chồng, một chồng đủ loại sách nước ngoài, một chồng đủ các loại tài liệu giảng dạy từ tiểu học đến cấp 3, môn học nào cũng có.

Càng về sau biến thành Tạ Chiêu sắp xếp, Trình Dao Dao ngồi bên cạnh xem sách, không ngẩng đầu lên.

Tạ Chiêu bỗng nhiên nói: “Đừng để bà nội thấy mấy quyển sách này.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Vì sao?” Trình Dao Dao kỳ quái nói: “Em sẽ cất thật kỹ, sẽ không mang ra ngoài.”

Tạ Chiêu xé dấu cấm ở hai quyển sách, cúi đầu nói: “Lúc trước xét nhà, tìm thấy sách bố anh đi du học mang về, bố anh mới bị bắt đi. Không được để bà nội thấy cái này.”

“A?” Trình Dao Dao nghẹn ngào kêu một tiếng, vứt sách trong tay xuống mặt đất: “Sao anh không nói sớm cho em? Em không cần những thứ này, giữ lại tài liệu giảng dạy là được.”

Lúc Trình Dao Dao yếu ớt vô cùng mong manh, tri kỉ làm lòng người hòa tan. Khóe môi Tạ Chiêu hơi nhếch lên, nhặt quyển sách kia lên: “Không sao, em giấu trong phòng, không mang ra ngoài là được.”

Trình Dao Dao hơi do dự, cuối cùng không nỡ bỏ mấy quyển kia. Đầu năm nay không có radio, cũng không có máy tính, cô ở trong nhà nhàm chán sắp chết rồi. Cô nghiêng đầu suy nghĩ: “Vậy em chọn mấy quyển giữ lại?”

Trình Dao Dao cầm một chồng lên, chăm chú lật xem từng quyển chọn lựa. Người bán sách không biết hàng, các loại sách Minh Thanh, tác phẩm ngoại quốc nổi tiếng, Liên Xô, thậm chí truyện cổ tích cũng gộp lại hết với nhau.

Tạ Chiêu sắp xếp tài liệu theo cấp tiểu học, trung học và cấp ba, mở một quyển tài liệu giảng dạy trung học ra, cố hết sức phân biệt tiêu đề bên trên, đôi môi im ắng mấp máp, đọc tiêu đề khó hiểu.

Tạ Chiêu đang chăm chú, bỗng nhiên đối diện bay tới một quyển sách, mang theo tiếng gió rít gào, Tạ Chiêu vươn tay đỡ lấy, thấy Trình Dao Dao đỏ ửng mặt.

“Tạ Chiêu anh không biết xấu hổ!” Ánh mắt Trình Dao Dao rung động, gương mặt đỏ bừng, tức giận thở hổn hển: “Anh… Anh lấy sách quỷ quái gì đây!”

Tạ Chiêu mở ra xem, bên trên trang sách là một bức tranh minh họa, một nam một nữ đang dựa vào giá sách quan hệ, miêu tả rõ ràng rành mạch, lật thêm một tờ, ** càng phóng đại, tư thế kia chấn động làm Tạ Chiêu trợn mắt há mồm.

Tạ Chiêu đã bao giờ nhìn thấy loại sách này, gương mặt lập tức đỏ bừng lên, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào trang giấy không né tránh, nói lộn xộn: “Cái này… Anh không biết…”

“Anh còn nhìn chằm chằm! Không biết xấu hổ, em phải nói cho bà nội!”

Trình Dao Dao thẹn quá tức giận nhạy dựng lên chạy ra ngoài, dưới tình thế cấp bách Tạ Chiêu vội kéo cô lại: “Chờ một chút!”

“Xoẹt” một tiếng, chỗ cổ áo màu hồng lập tức rách ra, lộ ra nửa bả vai trắng nõn nà và xương quai xanh, còn có dây áo con màu trắng viền ren.

Không khí trong phòng ngưng trệ, nhẹ nhàng tỏa ra mùi hương ấm áp ngọt ngào. Mắt Tạ Chiêu lập tức đỏ lên, đôi mắt hẹp dài đầy tơ máu màu đỏ, dọa trái tim Trình Dao Dao co rút.

Trong sân truyền đến tiếng nói của bà Tạ: “Chiêu ca nhi, lấy nước giúp bà. Người đâu rồi? Dao Dao? Chiêu ca nhi?”

“Anh!” Trình Dao Dao lấy lại tinh thần, giẫm chân muốn ồn ào.

Tạ Chiêu che miệng cô lại, bị lòng bàn tay mềm mại cọ xát khô nóng. Hắn nhìn Trình Dao Dao muốn chảy nước mắt, đè thấp giọng nói cầu xin tha thứ: “Em Dao Dao, đừng kêu.”

Trong hơi thở của Trình Dao Dao đầy mùi vị của Tạ Chiêu, eo lập tức mềm nhũn, liều mạng giãy dụa trong ngực Tạ Chiêu, Tạ Chiêu hiểu sai ý, nắm chặt tay cô, vội vàng giải thích bên tai cô: “Anh thật sự không biết quyển sách kia, em đừng giận.”

Trình Dao Dao đang giãy dụa, bỗng nhiên không có động tĩnh, ánh mắt rất hoảng sợ nhìn hắn chằm chằm, bên trên lông mi ướt sũng có một giọt nước mắt. Lông mi của cô rất dài, có thể nâng một giọt nước, Tạ Chiêu nhất thời dời tay xuống, sau đó cứng đờ.

Tay Tạ Chiêu đè lên một thứ tròn tròn mềm mại co dãn, đầu óc hắn trỗng rỗng, vô thức nhấn xoa nắn, cả người Trình Dao Dao run rẩy, xấu hổ giận dữ muốn trừng chết hắn, chân cô hung hăng đạp vào mu bàn chân Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu bỗng nhiên buông lỏng tay ra, Trình Dao Dao không có lập tức né tránh, tức điên lên, cả người run rẩy dựa vào trong ngực hắn, từ cổ đến mặt đỏ bừng, bộ dáng bị bắt nạt hỏng rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tạ Chiêu nửa ôm cô đặt bên giường, khép lại vạt áo bị rách cho cô, gần như muốn quỳ xuống: “Em Dao Dao, vừa rồi anh không phải…”

Không phải cái gì? Lòng bàn tay phảng phất còn lưu lại xúc cảm trơn nhẵn kia, làm lòng người rạo rực. Lời nói của Tạ Chiêu kẹt ở cổ họng, trực tiếp bị tát một cái.

Trình Dao Dao vô cùng tức giận, tát hắn một cái. Một cái tát mềm nhũn, giống như lướt qua mặt. Hầu kết của Tạ Chiêu nuốt nước bọt, khóe môi mím chặt nhìn Trình Dao Dao, không né tránh, giống như khiêu khích.

Trình Dao Dao tức giận giơ chân, cầm sách ném lên người Tạ Chiêu: “Anh ra ngoài!”

Tạ Chiêu còn muốn giải thích, một vết roi nặng nề từ sau lưng quất xuống. Sưu một tiếng, sấm sét đùng đùng, cái quất kia khác hoàn toàn Trình Dao Dao, lần này không thể chịu nổi, lông mày Tạ Chiêu vặn lên, dọa Trình Dao Dao co lại phía sau.

Bà Tạ cầm chổi lông gà, tức sùi bọt mép: “Súc sinh, mày làm gì!”

Da mặt Tạ Chiêu đỏ lên, hết đường chối cãi nhìn Trình Dao Dao: “Cháu…”

“Ô!” Trình Dao Dao che mặt, xoay người nhào lên giường, bả vai run run.

Bà Tạ khó thở, xách lỗ tai Tạ Chiêu kéo ra ngoài: “Cháu làm ra chuyện mất dạy này, cháu xứng đáng với liệt tổ liệt tông Tạ gia sao? Cháu cút ra đây cho ta!”

Một chút sức lực của bà Tạ sao có thể rung chuyển Tạ Chiêu, Tạ Chiêu sợ bà ngã, bị bà xách kéo ra ngoài, chổi lông gà vụt liên tục xuống. Tạ Chiêu trốn về sau, trốn quanh nhà chính: “Bà nội, bà hiểu lầm rồi, cháu không bắt nạt em Dao Dao!”

Bà Tạ giơ chổi lông gà: “Cháu đến đây ngay cho bà, bà nhìn thấy hết rồi, cháu còn dám nói xạo! Từ nhỏ bà dạy cháu làm ra cái chuyện mất dạy này sao?”

Tạ Phi bị dọa thét lên, xông vào phòng tìm Trình Dao Dao cứu mạng, vừa vào đã thấy Trình Dao Dao nằm lỳ ở trên giường, cả người run rẩy, cô vội vàng nhào tới: “Chị, chị sao vậy? Chị đánh nhau với anh em?! Chị đừng khóc!”

Hơn nửa ngày Trình Dao Dao mới ngẩng đầu, trên mặt không giống khóc mà giống cười: “Chị… Haha…”

Cô lại vùi mặt vào chăn, làm Tạ Phi không hiểu ra sao: “Bà nội đang đánh anh trai! Chị chị mau ra khuyên nhủ đi!”

Trình Dao Dao cười đến mức cả người như nhũn ra, lau nước mắt dưới khóe mắt, nói với Tạ Phi: “Chị không muốn khuyên đâu, đáng đời anh ấy!”

Tuy nói như thế, Trình Dao Dao vẫn cản bà Tạ lại. Cô phí hết miệng lưỡi nửa ngày mới làm bà Tạ tin tưởng hai bọn họ đang đùa, Tạ Chiêu không cẩn thận xé rách quần áo Trình Dao Dao, Trình Dao Dao mới trở mặt.

Bà Tạ nửa tin nửa ngờ: “Đang êm đẹp nó đi vào phòng cháu làm gì? Cháu đừng nói giúp nó, con gái thua thiệt cái gì cũng có thể nuốt xuống, nhưng loại thua thiệt này không thể nuốt được!”

Nói xong còn hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu chẻ củi trong sân, trên mặt còn thấy rõ vết thương đỏ đỏ, đôi mắt không nhấc lên, mặt không thay đổi viết đầy chữ “uất ức”.

Trình Dao Dao giơ lên ba ngón tay: “Thật ạ, sao cháu phải nói đỡ cho anh ấy, cháu là người chịu thua thiệt sao? Anh ấy lấy cho cháu một ít tài liệu ôn thi đại học, giúp cháu mang vào phòng.”

“Thi đại học?” Bà Tạ nhạy bén bắt được từ này: “Không phải thi đại học đã hủy bỏ sao? Cháu nghe thấy tin tức gì rồi?”

Một bà lão nông thôn sao lại hiểu rõ việc thi đại học như vậy. Trình Dao Dao không chú ý tới điểm này, chỉ nói: “Bố viết thư cho cháu, tin tức nội bộ, hai năm nữa thi đại học có thể khôi phục.”

Bà Tạ hỏi: “Dao Dao, cháu chuẩn bị tham gia thi đại học?”

Cũng chuẩn bị… rời khỏi nơi này?

Tham Khảo Thêm:  Chương 851: Mệnh lệnh của tổng thống

Trình Dao Dao không chút do dự gật đầu, cười nói: “Cháu định ôn tập, Tạ Chiêu cũng ôn tập với cháu!”

Tạ Chiêu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt có mấy phần kinh ngạc.

“Thi đại học… Thi đại học, tốt. Mặc kệ tình thế ra sao, đọc sách là đường ra tốt nhất!” Bà Tạ phấn khởi gật đầu, suy nghĩ: “Thi đại học không khôi phục nhanh như vậy, các cháu có ít nhất hai năm để ôn tập.”

Đôi mắt nai con của Tạ Phi mở to, đột nhiên hỏi: “Nhưng thành phần nhà chúng ta…có thể tham gia thi đại học sao?”

Một câu như nước lạnh giội xuống, để suy nghĩ của bà Tạ lạnh đi, cũng làm tắt nhiệt độ mới dấy lên trong lòng Tạ Chiêu.

Hắn mấp máy nói: “Cháu không phải người ham học.”

Bà Tạ tức giận nói: “Nói linh tinh! Lúc còn nhỏ cháu được bố cháu dạy vỡ lòng, có căn bản. Bố cháu và thầy giáo dạy học cũng khen cháu, bảo thấy qua là không quên được, nếu không phải…”

Bà Tạ quăng chổi lông gà ra, lôi kéo Trình Dao Dao nói: “Dao Dao, cháu nói kỹ chuyện thi đại học cho bà nghe, cháu biết bao nhiêu?”

Trình Dao Dao biết không ít tin tức về kỳ thi đại học — ông ngoại cô chính là thí sinh thi đại học đợt này, lúc trước ông ngoại 28 tuổi thi đại học, trở thành sinh viên đừng đầu kỳ thi năm đó, là người tài năng xuất chúng.

Khi còn bé, mỗi ngày đến lúc ăn cơm, ông ngoại uống chút rượu, kể chuyện bản thân thi đại học cho Trình Dao Dao nghe. Khi đó ông ở nông thôn tham gia sản xuất, khẩn trương ôn tập thế nào, lại làm thế nào ôn sát đề… Mọi thứ đều rõ ràng trước mắt. Trình Dao Dao thậm chí nhớ kỹ bộ tư liệu ôn tập ông ngoại nói kia, ôn trúng hơn nửa bài thi.

Nhưng Trình Dao Dao không thể nói những điều này, chỉ có thể chọn một chút tin tức nói cho bà Tạ: “Bố cháu có bạn đang làm ở bộ giáo dục, nghe nói quốc gia đã có ý khôi phục kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông. Hơn nữa bất luận xuất thân thế nào cũng đều có thể tham gia kỳ thi.”

Trình Dao Dao giống như ánh sáng, chiếu sáng con đường phía trước đầy đen tối của Tạ gia. Cô miêu tả tương lai tốt như vậy, làm người Tạ gia đã quen cực khổ nhất thời không dám tin.

Mặt Tạ Chiêu không chút thay đổi nói: “Cháu đi học, trong nhà làm sao bây giờ?”

Bà Tạ tức giận nói: “Nếu cháu có thể thi lên đại học, bà nội chết cũng nhắm mắt, cháu còn quan tâm cái này làm gì! Chuyện này bà suy nghĩ kỹ một chút, Dao Dao, cháu cất kỹ sách trong phòng, tin tức này đừng truyền đi, tránh rước họa vào thân.”

“Vâng.” Trình Dao Dao ngoan ngoãn gật đầu.

Bà Tạ không ăn cơm tối, chắp tay sau lưng đi về phòng. Mỗi lần bà gặp được chuyện lớn gì đó, đều muốn ở trong phòng tự mình suy nghĩ, nghĩ ra thêm một cái điều lệ.

Trình Dao Dao và Tạ Phi thu dọn sách trong phòng, Tạ Phi hâm mộ nhìn tập tài liệu giảng dạy này, cô giống Tạ Chiêu, chưa từng đi học đọc sách, là bà nội và anh trai dạy chữ.

Trình Dao Dao lấy mấy quyển tài liệu giảng dạy tiểu học và một quyển truyện cổ tích không gây rắc rối cho cô: “Xem không hiểu gì thì đến hỏi chị.”

“Vâng!” Tạ Phi cầm sách vui vẻ ra ngoài.

Trình Dao Dao kỳ quái tìm khắp nơi trong phòng, cũng không tìm được quyển xuân cung đồ kia, đoán chắc Tạ Chiêu thừa dịp bà nội không chú ý xử lý rồi.

Cơm tối có một nồi cháo đậu xanh và bánh cao lương, cho thêm chút đường, ngọt ngọt mát lạnh, một đĩa dưa chuột muối chua và một đĩa rau tía tô ướp, kích thích ngon miệng. Một mình Tạ Chiêu bê bát ngồi trên bậc thang ngoài sân ăn, giống như giận dỗi ai đó.

Trình Dao Dao híp mắt, bê bát đi tới.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Tạ Tam: Bảo bảo, ủy khuất.

Dao Dao: Anh ủy khuất cái rắm, quyển sách kia giấu đâu rồi?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.