Dù cùng là vùng ven biển, nhưng khi mưa ở Sydney so với Hải Tịch thì hoàn toàn khác biệt.
Không biết có phải là để chào đón cậu hay không, mưa kéo dài liên tục ba tuần hơn, từ khi Nguyệt Thời Ninh đặt chân đến đây hầu như không thấy mặt trời, áo chống nắng mang theo đều trở nên thừa thãi.
“Thực ra kỹ thuật không có vấn đề gì, nhưng thời điểm rót sữa quá sớm sẽ khiến họa tiết bị chen chúc. Rót thêm một lớp nữa khi đầy năm phần sẽ không bị như vậy.” Trình Gia Di lấy một cốc sữa khác, thêm đầy sữa tươi rồi làm lại một cốc bọt sữa cho cậu, “Thử xem.”
Nguyệt Thời Ninh gật đầu, nhận lấy cốc sữa, nghiêng ly, lặp lại động tác vừa rồi. Một con thiên nga một cánh xuất hiện trên bề mặt cà phê, cổ được điều chỉnh tốc độ rót, dài và mảnh, phần đầu được làm lớn tạo thành một trái tim nhỏ, giống như gương mặt yên tĩnh của thiên nga.
Nguyệt Thời Ninh đặt cốc cà phê xuống, hình dáng hoa trên cà phê vừa vặn, rõ ràng và duyên dáng.
Moana mở cửa, thấy hai người lại đứng trước máy pha cà phê, vứt chìa khóa xe và chạy lên lầu.
“Này! Dừng lại!”
“NONONO!! Em không thể uống thêm nữa, sáng nay khi chị đi, em ấy đã cho em uống hai cốc rồi, tha cho em đi!” Cô gái mặt đầy sợ hãi.
Nhưng càng trốn, Trình Gia Di lại càng muốn trêu đùa cô.
Dù đã làm việc cả ngày, gặp nhau vẫn tràn đầy năng lượng không bao giờ cạn.
Nguyệt Thời Ninh lặng lẽ đi đến cửa đứng vài giây, đóng cửa lớn lại, rồi một mình đứng yên trong bếp, theo đúng quy trình làm sạch máy pha cà phê và bề mặt bếp.
Ở quê nhà, pha cà phê chỉ là sở thích cá nhân của cậu, xem video rồi làm theo thôi, giờ có cơ hội gặp gỡ người có chuyên môn, cậu đương nhiên phải nắm bắt. Từ lý thuyết về cà phê hạt và máy pha cà phê, nguồn gốc, bảo quản, thời điểm sử dụng tốt nhất, đến việc được bậc thầy chỉ dẫn cách chọn hạt, ép bột, nhiệt độ nước, độ dày của bọt sữa.
Trình Gia Di không chỉ là barista cao cấp quốc tế mà còn nhiều lần giành giải vô địch cuộc thi barista ở New South Wales. Mỗi ngày sau khi tan làm, cô không ngại vất vả kèm Nguyệt Thời Ninh luyện tập, cho đến hôm qua cuối cùng cô hài lòng gật đầu: “Kỹ năng của em đã đạt tiêu chuẩn barista trung cấp SCA [1] rồi, nhưng vẫn cần luyện tập thêm để ổn định hơn. Thế nào, có muốn giúp chị ở cửa hàng không?”
[1]SCA – viết tắt của cụm từ Specialty Coffee Association (Hiệp Hội Cà Phê Đặc Sản Quốc Tế), là một tổ chức phi lợi nhuận có hệ thống thành viên, đại diện cho hàng ngàn chuyên gia cà phê, từ nhà sản xuất đến baristas trên toàn thế giới. Trước đây SCAE (Hiệp Hội Cà Phê Đặc Sản Châu Âu) và SCAA (Hiệp Hội Cà Phê Đặc Sản Mỹ) là hai Hiệp hội cà phê đặc sản độc lập, nhưng kể từ sau tháng 1 năm 2017, cả hai được sát nhập và trở thành Hiệp Hội Quốc Tế đại diện cho ngành Cà Phê Đặc Sản Thế Giới.
“Vâng, muốn ạ.”
Khóa học ở trường tập trung vào thứ hai và thứ ba, visa sinh viên lại có giới hạn giờ làm việc 20 giờ mỗi tuần, cậu là người không thể ngồi yên, còn nhiều thời gian rảnh không biết làm gì.
“Rất nhàm chán và vất vả đấy!” Trình Gia Di đã nhiều lần cảnh báo cậu trước, “Thực sự không hiểu em nghĩ gì.”
“Em có thể lực tốt lắm.” Nguyệt Thời Ninh cười cười.
Trình Gia Di và Moana trêu đùa nhau đủ rồi thì xuống lầu, cà phê cũng được mang về nguyên vẹn, có vẻ như cô chỉ đùa vui với người yêu đơn thuần, không nỡ để cô mất ngủ.
Cô đổ cà phê vào hộp thủy tinh, cắt ba lát bánh mì dày cho vào cà phê, đóng hộp và cho vào tủ lạnh, trước khi Nguyệt Thời Ninh quay về phòng thì dặn dò: “Tối nay nhớ đi ngủ sớm nhé, bốn giờ sáng chúng ta sẽ xuất phát.”
“Vâng.”
Nguyệt Thời Ninh trở về phòng trên tầng hai, cửa sổ hướng ra vườn nhỏ, kéo rèm cửa, những hạt mưa nhẹ nhàng rơi xuống khu vườn mùa đông đang ngủ, chỉ có cây chanh dưới cửa sổ, lá xanh tươi nhẹ nhàng đung đưa trong tiếng mưa, dưới lớp xanh là những quả chanh vàng căng mọng.
Ngày chuyển đến, Moana đã nói với cậu rằng, cây này là Giản Tiêu tự tay trồng từ hai năm trước. Đáng tiếc là phải đến năm thứ ba cây mới hoàn toàn trưởng thành, lần đầu tiên cây ra trái thì Giản Tiêu đã về nước, không kịp thưởng thức một trái nào.
Học bài đến tám giờ, Nguyệt Thời Ninh đúng giờ đi rửa mặt. Khi trèo lên giường, màn hình điện thoại sáng lên.
—— Thời Ninh, em đã nghỉ ngơi chưa?
Là Đới Hoan Hoan. Cô vừa thăng chức thành người đại diện, công việc bận rộn không tránh khỏi rối ren, lần liên lạc cuối cùng đã là hơn nửa tháng trước.
—— Em đang chuẩn bị đi ngủ.
Nguyệt Thời Ninh đóng cửa sổ, cuộn mình trong chăn.
—— Mọi thứ vẫn ổn chứ? Chị thấy vlog mới của em rồi, em quay ở đâu vậy? Căn bếp mở rộng ở ký túc xá sinh viên đẹp đến thế ư?
—— Không phải ký túc xá sinh viên, quên nói với chị, em đã chuyển nhà rồi.
Ban đầu định ở ký túc xá sinh viên vì vị trí thuận tiện, riêng tư hơn so với việc chia sẻ phòng. Nhưng khi đến nơi mới phát hiện, phần lớn cư dân ở tòa nhà này là du học sinh châu Á, ước chừng gần tám mươi phần trăm. Mọi người nhanh chóng tụ tập thành các nhóm nhỏ theo quốc tịch, Ấn Độ, Hàn Quốc, Trung Đông, bao gồm cả người Trung Quốc, tất cả đều nhìn nhau với vẻ không vừa mắt, bầu không khí lúc nào cũng rất kỳ quái. Nguyệt Thời Ninh vốn không giỏi đối phó với những mưu mô không rõ ràng như vậy, đã bốn ngày kể từ khi chuyển đến, ngoài việc đăng ký học và mua sắm siêu thị, cậu gần như đều ở một mình trong phòng.
Cậu bạn nam sống cạnh rất nhiệt tình, khi phát hiện ra siêu mẫu lại là hàng xóm, thỉnh thoảng đến gõ cửa, mỗi ngày ba lần như vậy. Thấy Nguyệt Thời Ninh rất thân thiện, sau đó ngay cả khi đi ăn trưa với bạn gái cũng không quên mời cậu cùng đi.
“Bạn gái tôi học ở Đại học Sydney, gần đây đang giảm cân, vừa lúc cậu có thể dạy cô ấy!”
Vốn định từ chối, nhưng khi nghe bạn gái là đàn em Giản Tiêu, Nguyệt Thời Ninh thoáng ngẩn ra, liền bị kéo xuống lầu.
Không ngờ bên ngoài đã sớm tụ tập một đám người, bạn gái của người đó không nhịn được khoe trên mạng xã hội về việc sẽ ăn cơm với Nguyệt Thời Ninh, mọi người đều xôn xao muốn đến xem.
Nhiều người, nhiều lời, không có ý tứ, ngay lập tức có người hỏi trợ lý của cậu sao không đi cùng sang Úc, có phải như trên mạng nói, hai người đã kết thúc mối quan hệ yêu đương bí mật kéo dài ba năm không.
Tối hôm rời khỏi nhà Nhan Quân, cậu quả nhiên lại bị chụp ảnh. Đới Hoan Hoan đứng bên đường ôm chầm lấy cậu và khóc nức nở, những bức ảnh đáng thương cô để lại đã bị gán ghép thành nhiều kịch bản người đàn ông phản bội trên mạng, và cậu trở thành gã đàn ông lăng nhăng trong mắt nhiều người, vươn lên rồi bỏ rơi người trợ lý đã đồng hành cùng suốt thời gian qua.
Nguyệt Thời Ninh mặt không biểu cảm lắc đầu: “Ngoài công việc ra chúng tôi là bạn bè, không có tình cảm gì.”
“Nhưng trước đó có người còn chụp được hai người nắm tay nhau ở bệnh viện, nói rằng cậu đã cùng cô ấy tiêm thuốc…”Thấy cậu hơi đổi sắc mặt, người hỏi giọng yếu ớt, lùi về sau sau bạn trai,” Tôi chỉ thấy trên mạng có người truyền như vậy…”
Nguyệt Thời Ninh liếc cô ta một cái, dù cậu không quan tâm đến việc mình bị bịa đặt như thế nào, nhưng: “Cậu cũng là con gái, không cảm thấy những tin đồn như vậy có thể xúc phạm cô ấy sao? Nếu điều tương tự xảy ra với chính cậu thì sao?”
Con người luôn có sự tò mò, chỉ trong vài ngày, tình trạng này liên tục xảy ra. Nguyệt Thời Ninh mệt mỏi ứng phó, hoặc phớt lờ, hoặc từ chối đồng hành, quả nhiên lại bị đồn đại là coi thường người khác, thích làm người nổi tiếng.
Dường như việc kết bạn sau khi nổi tiếng là một điều xa xỉ, cậu đã quen với điều này, chỉ có thể chuẩn bị sẵn, chuyển ra khỏi ký túc xá sinh viên trước khi chính thức bắt đầu học.
Cậu cầm bút cảm ứng, đánh dấu trên bản đồ các trường học và công ty quản lý địa phương, không thể lái xe nên sự lựa chọn rất hạn chế, cậu dựa vào các gợi ý trên diễn đàn của du học sinh để so sánh các khu vực lân cận từng cái một.
Khu ven biển quá đắt, giao thông không tiện, lại không có siêu thị châu Á, gạch chéo. Trung tâm thành phố quá đông đúc và ồn ào, gạch chéo. Khu vực đầy quán bar xảy ra nhiều sự cố, gạch chéo. Khu vực đầy nhà hàng… cậu ngừng lại, đầu bút dừng lại ở Surry Hills, một nơi có nhiều dốc, yên tĩnh, và mang đậm phong cách bản địa. Hoa phượng tím ven đường nở rộ không kể ngày đêm, rơi rụng, xe máy có thể chạy với cảm giác phấn khích như tàu lượn siêu tốc…
Dù chưa tìm được thông tin cho thuê, nhưng cậu bỗng nảy ra ý định đi dạo một vòng, khoác chiếc áo khoác chống thấm, bước vào cơn mưa chiều nhẹ.
Tuy chỉ đến đây một lần, nhưng cậu vẫn tìm lại được con đường cũ.
Rẽ trái trước cửa tiệm chụp ảnh bằng gạch đỏ, có một lối hoa đẹp, cuối đường sẽ qua công viên trung tâm, bên cạnh ghế dài cổ kính có đèn đường han gỉ… Rẽ phải ở ngã tư, rồi đi thẳng, là một con đường nhỏ hơi dốc, yên tĩnh. Khác biệt duy nhất so với trước đây là phượng tím chưa vào mùa nở hoa, dưới ánh trăng chỉ còn lại bóng cây cô đơn.
Cậu đi qua từng ngôi nhà liền kề có ngoại hình tương tự, dựa vào trí nhớ dừng lại trước hàng rào sắt màu ô liu. Ngôi nhà hai tầng bên trong không có đèn, xe máy cũng không có, dù trời vừa tối không lâu, nhưng khu phố quá yên tĩnh, sợ làm phiền hàng xóm, cậu không dám gọi lớn, thử kêu một tiếng: “Kaia.”
Một lúc sau, tiếng chó sủa vang lên, nhưng không phải từ trong nhà.
Nguyệt Thời Ninh ngẩn người, gọi lại một lần nữa, quả nhiên có tiếng chó đáp lại cậu, tiếng sủa từ xa dần đến gần.
Không lâu sau, một bóng đen lao tới trước mặt cậu, khi nhảy lên thì bị dây dắt giữ lại, phía sau nó là nữ chủ nhân đang thở dốc, cười mắng: “Chạy đi đầu thai hả!?”
“Chị Gia Di.” Nguyệt Thời Ninh vẫy tay chào cô.
Thấy là gương mặt quen thuộc, Trình Gia Di vừa kinh ngạc vừa vui mừng, suýt bị sặc nước bọt, thả dây dắt chó ra, cúi người chống tay lên đầu gối, đổi sang tiếng phổ thông: “Em… em đợi chị… đợi chị thở đã…”
Rõ ràng chỉ gặp nhau một lần, nhưng Kaia lại tỏ vẻ như gặp lại bạn cũ, hưng phấn nhảy lên người cậu, không ngờ vừa đứng dậy đã phát ra một tiếng rên đau đớn, phải ngồi bệt xuống đất.
Nguyệt Thời Ninh hoảng hốt: “Nó sao vậy?”
“Đĩa đệm cột sống bị đau, nó đã là bà lão rồi, ngày nào cũng phải uống thuốc giảm đau.” Trình Gia Di thở đều lại, xoa lưng Kaia, tiện thể nghiêng đầu nhìn ra sau lưng cậu, “Em đến khi nào vậy? Một mình sao? Giản Tiêu đâu?”
Nguyệt Thời Ninh chầm chậm ngồi xuống đất, đưa tay ra trước mặt Kaia, quả nhiên nó ngoan ngoãn đưa chân cho cậu. Sau đó cậu bắt chước cách Giản Tiêu hay làm, gãi phía sau tai cho nó, cái đầu to của nó lập tức rúc vào lòng bàn tay cậu.
“Anh ấy… không đến…”
Trình Gia Di sững người, lặng lẽ quan sát cậu vài giây, rồi dắt Kaia đứng dậy, lấy chìa khóa mở cổng: “Đừng đứng dưới mưa nữa, vào trong rồi từ từ nói.”
Khác với vẻ cũ kỹ bên ngoài, bên trong nhà rộng rãi, được trang trí theo phong cách hiện đại, đặc biệt là căn bếp với tông màu kim loại tối giản, sạch sẽ và dễ dọn dẹp. Chiếc máy pha cà phê ba đầu màu bạc đen khổng lồ lấp lánh dưới ánh đèn.
Trình Gia Di pha trà đen với vài lát chanh tươi, đun nóng lại vài phút rồi bưng ra cho cậu: “Ở đây khi mưa thì lạnh lắm.” Cô nhìn Nguyệt Thời Ninh với ống quần ướt sũng, hỏi: “Đi lâu chưa? Đói không?”
“Không đói, em ăn rồi. Đi từ ký túc xá của UNSW đến đây, khoảng bốn mươi phút là tới.”
“UNSW? Em, không phải đến đây làm việc sao?” Trình Gia Di ngạc nhiên ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh cậu.
“Đến học cao học ạ.” Nguyệt Thời Ninh nâng tách trà nóng, cẩn thận nhấp một ngụm, vị trái cây của trà đen kết hợp hoàn hảo với vị chua ngọt của chanh.
“Hả? Em đến Sydney học à? Học gì?”
“Quản lý thời trang ạ.”
“Quản lý thời trang… Sao không đi châu Âu? Bên đó tốt hơn Úc mà?”
Nguyệt Thời Ninh ngập ngừng vài giây, chậm rãi nói: “Nhưng em thích nơi này, cảnh đẹp, thời tiết tốt, không gian rộng rãi, không đông đúc, nhịp sống cũng chậm, mọi người đều có vẻ rất thoải mái. Em thấy trước đây mình sống căng thẳng quá, nên muốn đến đây sống một thời gian, coi như nghỉ ngơi.”
“Đúng vậy, ở đây áp lực ít hơn thật.” Trình Gia Di ngừng lại một chút, “Chị nói thật lòng, em đừng để ý. Em và Giản Tiêu, vẫn còn đang hẹn hò chứ?”
Dù lâu rồi không liên lạc, nhưng chắc họ vẫn ở bên nhau chứ?
Dù sao họ cũng chưa hề chia tay, không cãi vã, không chiến tranh lạnh, không hiểu lầm… Giản Tiêu yêu cậu ấy như vậy, sao có thể rời xa cậu ấy được, trừ khi trái đất nổ tung.
“Chắc là vẫn đang hẹn hò.” Cậu khẽ vỗ tay lên chiếc ghế sofa, vô thức bắt đầu tưởng tượng xem người đó đã từng ngồi ở đây chưa, đã từng sử dụng căn bếp trước mặt chưa, “Nhưng, anh ấy đã gặp một chút biến chứng sau ca phẫu thuật. Chị Gia Di, chị đã nghe nói về chứng mất trí nhớ ngược chiều chưa? Anh ấy đã quên mất gần ba năm ký ức, nên tạm thời… không nhớ ra em nữa.”
“Hả?” Trình Gia Di sững sờ nhìn cậu hồi lâu, “Ngược chiều… nghĩa là sao? Có nghiêm trọng không?”
“Anh ấy ổn, chị không cần quá lo lắng.” Nguyệt Thời Ninh nhún vai, “Bác sĩ nói, phần lớn bệnh nhân đều có khả năng hồi phục, chỉ là vấn đề họ sẽ nhớ lại bao nhiêu và mất bao lâu để phục hồi.”
Bên trong căn nhà trở nên im lặng, Trình Gia Di không truy hỏi thêm cũng không mù quáng an ủi cậu bằng những câu động viên sáo rỗng như “Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi,” chỉ đơn giản vỗ vai cậu rồi rót thêm trà mới. Cô rút điện thoại từ túi áo ra: “Đây là số của chị, có gì cứ gọi cho chị. Tiếc là hôm nay vợ chị không có ở nhà, cô ấy tên là Moana, làm…”
“Giáo viên piano, dạy trẻ em.” Nguyệt Thời Ninh tự nhiên tiếp lời, “Giản Tiêu đã kể với em rồi.”
“Đúng vậy! Hiện tại đúng vào mùa thi đấu âm nhạc ở Úc, tối nay cô ấy có học sinh tham gia, thi xong thì lại bị phụ huynh mời đi ăn mừng, chắc là về trễ, lần gặp sau nhé.” Cô nhìn đồng hồ, “Em ở đâu? Ngoài kia vẫn còn mưa, để chị lái xe đưa em về.”
“Em đang ở ký túc xá. Nhưng… giờ em hơi muốn dọn ra ngoài thuê nhà ở. Hôm nay đến đây là muốn xem qua…”
“Em có muốn chuyển đến đây ở không?” Trình Gia Di chỉ lên trên đầu, “Khách thuê trước đã tốt nghiệp, giờ phòng trống rồi, chị cũng đang tìm người thuê mới, hay là cho em thuê đi, giá cả phải chăng lắm! Nhưng phòng không rộng lắm, không biết em có quen không…”
Nguyệt Thời Ninh ngạc nhiên, không ngờ lại trùng hợp như vậy. Cậu cần một chỗ ở, mà nơi này lại vừa trống. Cậu nhìn quanh, ở đây có một căn bếp thích hợp để quay video, sống chung với Trình Gia Di và Moana cũng giúp cậu tránh được nhiều phiền phức khi phải hòa hợp với bạn cùng phòng hoặc chủ nhà: “Có được không ạ?”
“Tất nhiên là được! Chiều mai Moana cũng rảnh, bọn chị có thể giúp em chuyển đồ!”
“Chở bằng xe máy sao…”
“Dĩ nhiên là không rồi!” Trình Gia Di cười đứng dậy, “Để chị đưa em lên xem phòng trước nhé? Nửa tháng trước chị vừa mới gọi người dọn dẹp…”