Nam Chính Mỗi Ngày Đều Muốn Công Lược Ta

Chương 21: C21: Khanh khanh ta ta



Tống Kinh Nghĩa quay đầu nhìn đám tu sĩ Ngự Thú tông. Gã cắn chặt răng, lấy ra mấy viên thuốc nổ tròn xoe từ nhẫn trữ vật, hung hăng ném về phía sau.

Ầm ầm vài tiếng nổ, nhất thời làm chậm lại những tu sĩ kia. Mấy người nhân cơ hội này đẩy nhanh tốc độ, vọt tới Phương Đêm thành. Pháp trận hộ thành đã mở ra, cả tòa thành bị kết giới màu lam bao trọn. Những đệ tử Thiên Uyên môn khác đang đứng trên tường thành, thấy mấy người Tống Kinh Nghĩa bay tới, vội vàng mở ra một khe hở trên kết giới cho họ tiến vào.

Một nữ tu nhìn xung quanh: “Sở sư huynh đâu?”

Tiến vào nơi an toàn, Tống Kinh Nghĩa cũng bình tĩnh lại, nghĩ đến trước đây không ngừng thất thố, trong lòng cực hận Sở Ngư. Gã lấy lại bình tĩnh, lộ ra biểu tình ảm đạm: “Sư muội, Sở sư đệ cùng vị tiểu sư đệ kia……Vì cứu chúng ta mà bị tu sĩ ma đạo phục kích……”

Gã chưa nói xong, sắc mặt nữ tu kia đã trắng bệch một mảnh.

Sắc mặt những Đại đệ tử các phong trong nháy đều có chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng mấy người vẫn là lựa chọn trầm mặc.

Nếu vừa rồi lưu lại chỗ đó, cho dù giải quyết được Ma Trùng, phải đối mặt với một tu sĩ Kim Đan kỳ cùng sáu tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ chắc chắn là chết không thể nghi ngờ. Huống hồ Tống Kinh Nghĩa là đại đệ tử thân truyền dưới toà chưởng môn, gã mới là người cầm quyền Thiên Uyên môn về sau, hiện tại nếu đắc tội Tống Kinh Nghĩa, về sau là bọn họ chịu thiệt.

Tống Kinh Nghĩa thở dài: “Các vị sư đệ sư muội không cần lo lắng, trên đường trở về ta đã phát tín hiệu. Không lâu nữa sẽ có trưởng lão Nguyên Anh tới cứu trợ, nhất định có thể diệt trừ ma tu, giúp Sở sư đệ bọn họ báo thù!”

Nữ tu kia bỗng nhiên trừng lớn mắt: “Tín hiệu?! Tống sư huynh! Ngươi vì sao không phát tín hiệu sớm hơn! Nếu là sớm phát ra, Sở sư huynh cũng sẽ không…… Cũng sẽ không……”

“Mới vừa rồi mọi chuyện quá khẩn cấp, ta nhất thời quên đi.” Tống Kinh Nghĩa đầy mặt áy náy, thanh âm đau khổ. Gã đi đến bên cạnh kết giới, nhìn về phía sông lớn, khóe môi chậm rãi lộ ra một nụ cười đắc ý.

Gã là cố ý.

Tiên Kiếm đại hội sắp bắt đầu, Sở Ngư là uy hiếp lớn nhất của gã. Khi mới xuất phát gã đã suy nghĩ như thế nào để khiến Sở Ngư trọng thương rời khỏi đại hội, không ngờ ngẫu nhiên gặp phải ma tu, trời xui đất khiến giúp gã một phen.

Tên tiểu sư đệ Viễn Trần phong kia thoạt nhìn cũng cực kỳ mạnh mẽ, so với Sở Ngư không chút nào kém cỏi. May mắn cũng đã được giải quyết cùng Sở Ngư, bằng không thật đúng là gã lại có thêm uy hiếp đến địa vị đệ nhất Tiên Kiếm đại hội.

***

Sở Ngư mê mang tỉnh lại khi, trước mắt một mảnh tối đen.

Đầu hắn tựa hồ gối lên đùi ai đó, cực kỳ thoải mái. Cổ tay bị một bàn tay lạnh lẽo chặt chẽ nắm lấy, linh lực ôn hòa cuồn cuộn không ngừng mà chuyển vào cơ thể.

Sở Ngư nhắm mắt xem xét một chút, chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể một mảnh thê lương, không đành lòng nhìn.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 4 - Chương 110: Lãnh khốc bắt đầu từ hôm nay

Rốt cuộc ban đầu trong cơ thể hắn cũng không còn quá nhiều linh lực, lại mạnh mẽ dùng chiêu thức hao phí rất nhiều linh lực để chạy trốn. Sở Ngư còn phải cảm ơn trời đất vì không có tổn thương tới linh mạch.

Sau khi dùng kỹ xảo hệ thủy để chạy trốn, Sở Ngư liền trực tiếp ngất đi.

Hai người ở trong nước được che giấu ngàn dặm, hắn cũng không biết lúc này đang ở chỗ nào. Sở Ngư thở dài, liền cảm thấy người đang vận chuyển linh lực cho hắn khẽ run lên.

Thanh âm khàn khàn vang lên: “Sư huynh? Sư huynh, huynh tỉnh rồi?”

Sở Ngư ngồi dậy, dựa vào Tạ Hi im lặng một lát, bi thương nói: “Sư đệ……Ta hình như mù rồi.”

Tạ Hi cũng trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “……Sư huynh, nơi đây một mảnh đen nhánh.”

Sở Ngư ho khan một tiếng.

Tạ Hi đột nhiên duỗi tay, đem Sở Ngư ôm vào trong lồ ng ngực, hai tay chặt chẽ siết hông hắn, đầu dựa lên vai hắn, thanh âm run rẩy: “Sư huynh, huynh hôn mê bảy ngày.”

Y không nói thêm gì, ngữ khí hoàn toàn là thống khổ cùng hoảng loạn. Sở Ngư mở to mắt, nghe được lời này cũng giật mình, vỗ vỗ thiếu niên đang ôm chặt của hắn.

“Ngoan, không phải tỉnh rồi sao? Buông ra, ta sắp bị ngươi bóp ch ết rồi đây.”

Tạ Hi dừng một chút, không buông ra, chỉ là thoáng nới lỏng lực đạo, đem đầu cọ lên vai Sở Ngư, lẩm bẩm nói: “Sư huynh, huynh không thể rời bỏ ta.”

Hơi thở ấm áp quanh quẩn ở bên tai, thổi đến trong lòng ngứa ngáy. Sở Ngư nhịn không được nghiêng nghiêng đầu, duỗi tay xoa đầu Tạ Hi, “Ngoan, lớn rồi còn dính người như vậy. Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã.”

Hắn cùng Tạ Hi đột nhiên biến mất nếu có người tìm kiếm cũng sẽ không tìm ra. Khi đó tin tức truyền tới Lục Khinh An cùng Sở gia chắc hẳn là tin hai người họ đã tử trận.

Bây giờ đã qua bảy ngày, cũng không biết như thế nào nữa.

Tạ Hi không tình nguyện mà buông Sở Ngư ra: “Sư huynh, cẩn thận một chút.”

Sở Ngư xoa xoa thái dương chậm rãi đứng lên, không ngờ vừa mới đứng, hai chân đột nhiên mềm nhũn, lại thẳng tắp quỳ xuống. Cũng may Tạ Hi nhanh tay đỡ lấy hắn: “Sư huynh, chân của huynh……?”

“Có chút mỏi……Không sao.”

Đại khái lại là di chứng của việc tiêu hao linh lực quá độ.

Sở Ngư đá đá chân, sầu bi mà thở dài, hắn còn chưa nói được lời nào đã đột nhiên bị Tạ Hi bế ngang lên.

WTF! Đây là lần thứ ba! Này rõ ràng là điều chỉ có nữ chính mới có thể hưởng thụ! Phản diện pháo hôi ngược lại sẽ bị trời phạt đó!

Sở Ngư run rẩy, kéo cổ áo Tạ Hi, yếu ớt: “Ta nói này, sư đệ……”

“Sư huynh không cần lo lắng, sẽ không ngã.”

Ai lo lắng cái này!!!

Sở Ngư nghẹn ở trong lòng, không thể nói ra. Hắn buồn bực một trận lại đột nhiên ngộ ra đạo lý. Dù sao cũng đã hưởng thụ hai lần rồi, cũng không cần để bụng lần thứ ba nữa……

Sở Ngư đã được giác ngộ, yên lặng duỗi tay ôm lấy cổ Tạ Hi, mơ hồ nghe được trong bóng tối truyền đến một tiếng cười khẽ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 363

Hai người đi lại trong bóng tối tĩnh lặng hồi lâu, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Sở Ngư dựa vào ngực Tạ Hi, nghi hoặc mà ngẩng đầu: “Sư đệ, hô hấp của ngươi tại sao lại dồn dập như vậy? Có phải mệt rồi không?”

Tạ Hi im lặng, bình tĩnh áp lại ngọn lửa trong tim, nói: “Không mệt.”

“Tim ngươi đập cũng rất nhanh……”

Tạ Hi cắn chặt răng, “Có một chút mệt mỏi, sư huynh không cần để ý tới.”

Sở Ngư an tĩnh một lát, đột nhiên một tự vỗ một cái lên đầu. Trong nhẫn trữ vật của hắn có rất nhiều đồ vật có thể chiếu sáng. Vừa rồi bị Tạ Hi đột nhiên ôm lên sợ tới mức quên mất.

Sờ s0ạng một lát, Sở Ngư tìm được một đèn lồ ng được khắc hoa. Hắn nhẹ nhàng thả ra linh lực, đèn lồ ng liền sáng lên.

Lam quang nhẹ nhàng tản ra bốn phương tám hướng, chiếu sáng cao đến ba trượng. Sở Ngư một tay cầm đèn lồ ng, khắp nơi nhìn nhìn. Nơi này trống không, phía trước phảng phất cũng là bóng tối vô biên. Mặt đất được lát bằng từng khối bạch ngọc vuông, trên mỗi một khối bạch ngọc đều được khắc rất nhiều kí tự, phức tạp mà huyền ảo, giống như ký tự mà những thượng cổ tu sĩ từng dụng.

“Sư đệ à……” Sở Ngư ngẩng đầu, đột nhiên “Ý” một tiếng, “Sư đệ, mặt ngươi sao lại hồng như vậy? Bên tai cũng……Nếu thật sự rất mệt thì bỏ ta xuống đi, ta không có gì trở ngại.”

Tạ Hi nặng nề mà nhìn chằm chằm Sở Ngư một lát. Y mím môi, không buông tay, cũng không nói lời nào.

……Đứa nhỏ này là làm sao vậy?

Sở Ngư không hiểu ra sao, cũng không rõ Tạ Hi đang suy nghĩ cái gì. Hắn đành phải cúi đầu nghiên cứu kí tự cổ trên mặt sàn bạch ngọc.

Nhìn kĩ, sắc mặt của hắn có chút cổ quái.

Nguyên chủ đối với nơi này tựa hồ có ấn tượng, chỉ là ấn tượng quá mức mơ hồ, như là đã qua rất nhiều năm, kí ức đã bị phủ đầy bụi.

Vẫn là không có manh mối.

Nơi này tựa hồ vô biên vô hạn, Tạ Hi ôm Sở Ngư đi cũng đã non nửa một canh giờ, vẫn không nhìn thấy một thứ gì. Sở Ngư đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, kéo vạt áo Tạ Hi ý bảo y dừng lại rồi đem đèn lồ ng đặt trên mặt đất.

“Tiếp tục đi thôi.”

Sở Ngư ngẩng đầu cười cười, không chú ý bởi vì động tác biên độ có chút lớn mà vạt áo mở rộng. Tạ Hi nhìn chằm chằm xương quai xanh thoáng lộ ra một lát, hít vào một hơi thật sâu, tiếp tục chịu thương chịu khó mà đi về phía trước.

Lại một lần nữa đi vào trong bóng tối, không biết qua bao lâu, phía trước mơ hồ truyền đến ánh sáng. Tạ Hi thả chậm bước chân, khẽ hô một tiếng.

Ánh sáng kia đúng là phát ra từ đèn lồ ng Sở Ngư vừa mới đặt xuống. Xem ra tuy rằng bọn họ vẫn luôn ở về phía trước đi, lại bất tri bất giác bị một lực lượng nào đó mang về đường cũ, lặp lại đoạn đường này.

Phỏng đoán của Sở Ngư được chứng thực, lông mày hắn run run: Vòng lặp sao?

Tạ Hi một lần nữa cất bước, trầm ngâm nói: “Pháp trận.”

Vẫn là nam chính có văn hóa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 210: C210: Vậy tối nay tôi đi đón anh nhé

Sở Ngư xoa xoa chóp mũi, chờ Tạ Hi dừng ở bên đèn lồ ng để cầm lên. Hắn cúi đầu nhìn kỹ cổ tự trên mặt đất một lát, trầm ngâm nói: “Cổ tự này có vấn đề.”

Bây giờ tu sĩ đều dùng một bộ trận kỳ để bày trận, dùng linh thạch để kích hoạt. Kể cả những người đối với trận pháp dốt đặc cán mai cũng có thể sử dụng được. Nhưng nghe nói rằng tu sĩ thượng cổ bày trận là tùy tay vẽ ra, không câu nệ với trận kỳ, thiên hạ vạn vật đều có thể bày trận. Phương thức thường được sử dụng nhất là trận thư pháp.

Nguyên chủ không học qua trận pháp nên Sở Ngư cũng không có cách. Chỉ có thể kỳ vọng nam chính phát huy thần uy, lập tức phá huỷ trận pháp quỷ quái này, mau mau rời khỏi.

Tạ Hi cũng nhìn chằm chằm cổ tự trên mặt đất, sau một lúc lâu nhíu chặt mày. Sở Ngư hai mắt sáng ngời: “Sư đệ đang nghĩ phương pháp phá trận sao?”

Tạ Hi gật gật đầu, nhẹ nhàng đặt Sở Ngư xuống. Không đợi Sở Ngư lại mềm chân quỳ xuống, y một tay đem Sở Ngư ôm vào trong ngực. Hai người thân hình cao gần, cơ thể kề sát bên nhau, mặt đối mặt, không cẩn thận liền sẽ đụng tới đối phương.

Sở Ngư đen mặt: “Sư đệ, ngươi đây là……?”

Tạ Hi thong dong rút ra Đoạn Tuyết, ánh kiếm trong trẻo loé lên trong bóng tối sâu thẳm, trong mắt y cũng là một mảnh an tĩnh trong suốt: “Phá trận.”

Dứt lời, y đâm mũi kiếm thẳng xuống đất.

Sở Ngư: “……”

WTF! Đây gọi là phương pháp phá trận? Gọi là đánh bừa cũng không khác lắm đi!

Nam chủ truyện ngựa đực quả nhiên đều là dựa vào vũ lực để đánh thiên hạ!

Lát bạch ngọc trên mặt đất rất kiên cố, nhát kiếm đầu đâm xuống còn không có nổi một vết xước. Tạ Hi vẫy vẫy Đoạn Tuyết, không để ý lắm. Y ngước mắt nhìn Sở Ngư, ánh mắt nặng nề như đêm, như lơ đãng, bờ môi nhẹ nhàng cọ qua mặt Sở Ngư.

Sở Ngư mặc cả: “Sư đệ, ngươi đem ta ném sang bên cạnh đi, ôm ta phá trận không có tiện lắm.”

Tạ Hi ánh mắt lay chuyển, cười vô tội lại chân thành: “Không được, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, sư đệ chịu cùng sư huynh.”

……Nghe tựa hồ rất có đạo lý?

Sở Ngư bị nghẹn đến không lời nào để nói, tiếp tục bị Tạ Hi ôm vào trong ngực, ngẫu nhiên bị y nhẹ nhàng cọ lên mặt, ngẫu nhiên lại bị hàng mi dài nhẹ nhàng quét qua má, đều là những động chạm cực nhẹ, lại chọc cho người ta tê dại nhũn ra. Sở Ngư đổ mồ hôi đầm đìa, lại muốn lần nữa thuyết phục Tạ Hi bỏ hắn ra, không nghĩ tới Tạ Hi đột nhiên xoay đầu, bờ môi hai người liền dán vào nhau.

ĐCM! Nam chính tức chết mà giết hắn mất!

Sở Ngư trong đầu hồi tưởng tới kết cục bị thiên đao vạn quả của nguyên chủ, sợ tới mức tay chân lạnh ngắt, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Tạ Hi, ý muốn lui về sau đều đã quên.

Tạ Hi bình tĩnh mà chớp mắt, sau đó vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng li3m môi Sở Ngư.

Sở Ngư: “……”

Sở Ngư, giới tính nam, 22 tuổi, năm 6321 theo lịch Thiên Đạo, đã chết.

Nguyên nhân tử vong: Kinh hách.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.