Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 58



Người cá tàn tật 07+ 08.

Gặm một miếng.

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

*

Ban đầu Lan Trạch còn chưa kịp phản ứng, mà sau khi nhìn thấy tai mèo lại ngơ ngẩn cả người.

Đôi tai mèo xù bông, rủ xuống, có, có hơi dễ thương.

Hắn chăm chú nhìn thiếu niên không rời mắt, đầu ngón tay tự dưng hơi ngưa ngứa.

Lâm Không Lộc vẫn chưa ý thức được tai mèo bị lộ, lúc này còn đang căng thẳng vội vàng đưa tay ra sau lưng che phần xương cụt và ấn mạnh xuống, nhấn cái đuôi về trước.

Nhấn rồi y mới chột dạ nhìn Lan Trạch, nhưng không ngờ tầm mắt của y lại bất cẩn bay đến cái đuôi cá của đối phương, vì thế, đôi tai máy bay mới vừa bị dọa sợ dính chặt vào đầu ngay lập tức vùng dậy, còn vui sướng ve vẩy.

Lan Trạch: “…”

Lâm Không Lộc vẫn chưa phát hiện, còn đang ấn chặt phần xương cụt, vô thức nuốt nước miếng.

0687 nhắc nhở: “Tai mèo lộ rồi kìa!” Còn vui vẻ lắc lư cái gì.

Lâm Không Lộc: “!”

Không chút nghĩ ngợi, y giơ tay đè lên lỗ tai, ấn hết chúng về. Nhưng vừa ấn xong, cả người y cứng còng, chậm rì rì chuyển tầm mắt qua phía Lan Trạch.

Lan Trạch: “?” Còn có thể ấn về?

Lâm Không Lộc: “…” Bây giờ vờ tai là giả có còn kịp không?

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, lát sau, Lan Trạch hoàn hồn trước, bình tĩnh hỏi: “Cậu thức tỉnh gen loại mèo?”

Thật ra không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là vậy.

Lúc trước thiếu niên nhảy một phát lên đến tầng hai, hắn nên nghĩ đến điều đó. Nhưng khi ấy hắn bị nhóc yêu tinh chọc tức đến hồ đồ, không có sức để nghĩ lại nữa.

Có điều, gen loại mèo, mèo…

Lan Trạch bỗng cứng người, ý thức được điều gì đó, tầm mắt rơi vào túi cá khô trên bàn.

1

Được lắm, hóa ra đống cá khô này không phải mua cho hắn, mà là đồ ăn nhóc yêu tinh tự mua cho chính mình!

Nhớ đến cái tai mèo rung lên vì vui sướng khi nhóc yêu tinh nhìn thấy đuôi cá của hắn, Lan Trạch có điều gì mà còn không hiểu nữa?

Chẳng trách nhóc yêu tinh lại say mê khi nhìn thấy đuôi cá của hắn, còn khen đẹp, luôn luôn nuốt nước miếng.

Vô nghĩa, trong mắt mèo, có con cá nào khó coi?

Thì ra nhóc yêu tinh không thích hắn, chỉ bị ảnh hưởng bởi thiên tính loài mèo sau khi thức tỉnh gen?

Sắc mặt Lan Trạch dần đanh lại, tự mình đa tình là cảm giác thế nào? Người bình thường sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng ngoài xấu hổ, hắn còn tức giận nhiều hơn.

Nhóc yêu tinh thế mà dám có ý đồ với đuôi cá của hắn? Làm sao nào? Còn muốn gặm nó chắc?

2

“Đây là nguyên nhân trước đó cậu nuốt nước miếng với tôi?” Lan Trạch nghiến răng, giọng điệu âm trầm.

Lâm Không Lộc: “!” Quả nhiên phát hiện mình lén nuốt nước miếng với đuôi cá.

Y bị dọa đến nhảy dựng “bộp” lại ra sau, vội thề thốt phủ nhận: “Không có.”

“Vậy ư?” Lan Trạch nghe vậy thì cười lạnh bảo: “Tôi thấy vừa rồi lúc cậu nhìn đuôi cá, tai mèo còn ngoe nguẩy đến là vui mừng đấy.”

Lâm Không Lộc xấu hổ, bị bắt tại chỗ như này, quá mất mặt mà.

“Chuyện đó… Em không cố ý.” Y thì thầm.

Lan Trạch cười khẩy, ngoắc ngoắc ngón tay với y, bảo: “Lại đây.”

Lâm Không Lộc không hiểu sao cảm thấy ớn lạnh sau gáy, không dám tiến lên, thậm chí còn lặng lẽ lùi lại.

0687: “Ký chủ, cậu là mèo mà, sao phải sợ một con cá?”

Lâm Không Lộc: “Nói đùa à, đây là cá bình thường chắc?” Một con lớn như thế này, con mèo nào cắn được chứ.

Mà kỳ thật Lan Trạch cũng không phải như mọi người nói, chỉ thức tỉnh thành một người cá xinh đẹp vô dụng. Hắn đánh thức được gen Nhân Ngư Hoàng, nhưng tạm thời đã bị trùng độc ức chế nên mới không thể sử dụng thiên phú của nhân ngư hoàng mà thôi.

Đợi về sau hắn bùng nổ, dị năng hệ băng cường đại có thể nháy mắt đóng băng toàn bộ hành tinh Thủ Đô, bốn phương tám hướng không góc chết, nhũ băng có thể giết bất luận kẻ nào. Có trốn trong cơ giáp cũng vô dụng, bởi vì máu cũng sẽ bị đóng băng, bị điều khiển biến thành gai máu.

1

Hiện giờ Lâm Không Lộc không muốn chọc giận đối phương đâu, lỡ đối phương nổi giận dùng nhũ băng chọt y thành con nhím thì sao?

Nghĩ thế, y lại dịch ra sau, dịch đến tận cạnh cửa ra vào.

Sắc mặt Lan Trạch nháy mắt tối lại, chăm chú nhìn y, uy hiếp: “Nếu còn không lại đây, để tôi bắt được, sẽ đánh gãy chân.”

Lâm Không Lộc: “!” Mặt mèo hốt hoảng.jpg

Y tức khắc không dám lùi nữa, đổi thành chậm chậm chạp chạp lề mà lề mề mà quay lại.

Mới vừa đến cạnh sô pha, Lan Trạch bỗng giơ tay túm lấy cổ áo y rồi kéo y lại gần.

“Á.” Lâm Không Lộc không kịp đề phòng, cơ thể nháy mắt mất thăng bằng, suýt chút nữa đã ngã vào người hắn.

Cũng may Lan Trạch kịp thời dùng tay đỡ y lại, nhưng cứ thế, khoảng cách giữa họ đột nhiên thu hẹp lại rất gần. Lâm Không Lộc gần như có thể cảm nhận được nhịp thở của Lan Trạch.

Y lập tức khẩn trương, ánh mắt lơ đãng, không dám nhìn thẳng đối phương.

Lan Trạch không ngờ sẽ kéo gần khoảng cách đến vậy, cũng có hơi ngơ ngẩn.

Không biết có phải ảo giác hay không, mà hắn thấy dường như nhóc yêu tinh đã trở nên xinh đẹp hơn so với hồi mới gặp. Lông mi dài mà dày, đôi mắt mèo long lanh lấp lánh, vừa nhìn đã không thành thật rồi, rõ ràng là đang chột dạ.

Làn da cũng trắng nõn mịn màng, khi lại gần có thể nhìn được những sợi lông nhỏ li ti.

Lông? Mèo?

Lan Trạch bỗng nhìn đỉnh đầu thiếu niên, mặt không cảm xúc hỏi: “Tai đâu?”

Lâm Không Lộc: “?”

“Để lộ tai mèo ra đây.” Lan Trạch bảo.

Lâm Không Lộc: “???”

Chuyện này không phải y cứ muốn là được đâu. Hơn nữa bảo y lộ tai mèo ra để làm gì? Không, không phải muốn nhổ nó lên đó chứ?

Lâm Không Lộc không dám, nhưng hiển nhiên sự kiên nhẫn của Lan Trạch có hạn, thấy y không để lộ nó ra bèn lạnh mặt thúc giục: “Nhanh lên.”

Lâm Không Lộc: Được, được rồi.

Y sụt sùi quay đầu, nhìn chiếc đuôi cá màu trắng bạc của Lan Trạch, nhưng… Không ngờ lại không lộ được tai mèo.

Tham Khảo Thêm:  Chương 107: C107: Sách ảnh

Lâm Không Lộc: “…” Đậu mòe quá đáng quá thể, lúc cần trồi lên thì không trồi, lúc không cần thì cứ trồi lên.

Y lại quay đầu, ánh mắt trông mong nói: “Có thể… cần chạm chạm vào đuôi cá của anh chút.”

Ôi chết mất, sao lời này nghe giống bọn lưu manh thế nhỉ?

Lan Trạch lặng im một hồi, vậy mà đáp: “Có thể.”

Lâm Không Lộc: “!!!” Vậy mình không khách sáo nữa.

Y nhanh chóng vươn tay ra, xoa tới xoa lui như đang mát xa. Chẳng mấy chốc mà tai mèo đã nhô ra, vui vẻ lắc lư trước mặt Lan Trạch.

Một ý cười vô thức hiện lên trong đôi mắt xanh lục lạnh lùng của Lan Trạch, hắn nhẹ nhành đưa tay nheo nhéo chóp tai mèo, rồi từ từ nắm nó đến trước mắt mình.

Lâm Không Lộc – đang sờ đuôi cá: “?”

Đôi tai mèo nhỏ bị nắm, y đành nghiêng đầu, buộc phải lùi về trước mặt Lan Trạch.

Cuối cùng Lan Trạch cũng chạm được đến đuôi tai mèo, bỗng cảm nhận được một sự thỏa mãn khó hiểu, không nói hai lời, bắt đầu vuốt ve chúng.

Tai mèo lập tức nơm nớp lo sợ gập thành cánh máy bay, bám sát đầu để tránh né. Nhưng Lan Trạch dễ dàng túm chúng lại, rồi dứt khoát mỗi tay nắm một bên, vuốt đến là vui vẻ.

Lan Trạch mặt không cảm xúc, nhưng tâm trạng thì cực kỳ vui sướng.

Thì ra đây là niềm vui của việc nựng mèo*, quả nhiên làm người ta không thể cưỡng lại được, người cá cũng không thể.

2

*Hoặc hít mèo, phê mèo =))))))), từ gốc có ý chỉ hành động yêu thích như hôn hít ôm ấp mèo nên mình để thành vậy nhen.

Lâm Không Lộc bị vuốt đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Cuối cùng, với mái tóc bù xù trên đầu, y thảm thương nhìn Lan Trạch.

Lan Trạch: “…”

“Khụ.” Hắn ho nhẹ một tiếng, sắc mặt nghiêm túc: “Đây là trừng phạt với sai lầm của cậu, còn dám chảy nước miếng với đuôi cá, sẽ rút lưỡi cậu đấy.”

Lâm Không Lộc: “?!”

Y chảy nước miếng khi nào cơ? Cùng lắm là y chỉ nuốt nước miếng thôi. Hơn nữa chuyện nuốt nước bọt với đuôi cá cũng không phải thứ y có thể khống chế, bản chất loài mèo là vậy mà.

Sau khi Lan Trạch “trừng phạt” xong bèn rộng lượng thả y đi, tiếp đó đắp chiếc chăn mỏng che khuất đuôi cá lại.

Lâm Không Lộc lưu luyến rời mắt, tai mèo nhỏ còn hơi cụp xuống. Y xoay người cất đống túi cá khô trên bàn vào ngực, chuẩn bị mang lên tầng.

Lan Trạch: “…”

Đến một túi cũng không để lại cho hắn?

Loại hành vi này chính xác là vả mặt, làm nổi bật cái sự tự mình đa tình của hắn trước đây.

Mặt Lan Trạch lại tối sầm, bỗng nói: “Để xuống hết đi.”

“?” Lâm Không Lộc quay đầu, mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.

Lan Trạch trầm mặc, bảo: “Tịch thu.”

Dừng một chút, hắn bổ sung: “Đây cũng là trừng phạt.”

Lâm Không Lộc: “???” Quá đáng quá thể, anh muốn ăn mà không tự đi mua được à?

Y tức giận đến buông tay, thả hết đống cá khô xuống, hùng hùng hổ hổ lên tầng.

Đương nhiên, mắng ở trong lòng thôi.

“Anh ấy đến kỳ mãn kinh sớm à? Tôi mới đánh anh ấy một tí, có đến mức giận lâu thế không? À không đúng, tôi còn chưa đánh anh ấy mà anh ấy đã giận rồi.”

0687 cũng cảm thấy kỳ lạ, phân tích: “Có phải gần đây bổ nhiều quá nên nóng trong người, tâm trạng nóng nảy không?”

Lâm Không Lộc: “… Hình như cũng có khả năng.”

0687: “Vậy ngày mai…”

“Đương nhiên phải tiếp tục bồi bổ rồi.” Lâm Không Lộc như đinh đóng cột: “Chuyện này liên quan đến tương lai hạnh phúc của hai người, hầy, cậu còn độc thân, không hiểu đâu.”

0687: “…” Tôi hiểu, mosaic chứ gì.

*

Ngày hôm sau, quả nhiên Lâm Không Lộc lại cẩn thận hầm dược thiện cho Lan Trạch.

Y cảm thấy dù rằng Lan Trạch kỳ cục nhưng y lại không phải là một con mèo keo kiệt.

Vậy nên, buổi sáng Lan Trạch thức dậy, lúc nhìn thấy dược thiện trên bàn ăn, sắc mặt nháy mắt tái nhợt đi.

Nếu nhóc yêu tinh không thích hắn thì sao còn phải hầm loại dược thiện này cho hắn, muốn nhìn hắn bẽ mặt ư?

Hắn bỗng giơ tay nhéo cằm thiếu niên, cố ý hỏi: “Cậu đói khát đến vậy ư?”

Lâm Không Lộc: “?” Cái gì cơ?

“Biết mỗi ngày ăn thứ này, sẽ muốn làm cái gì không?” Hắn cúi người lại gần, chậm rãi áp thanh niên lên bàn, đôi mắt lục lạnh lùng như dã thú nhìn chằm chằm con mồi.

Lâm Không Lộc buộc phải hơi ưỡn người, sự ngạc nhiên chợt lóe trong mắt y.

“Có, có hiệu quả?” Y thận trọng hỏi, giọng điệu cân nhắc cẩn thận, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của người nào đó, thăm dò: “Có phải anh… lại được rồi không?”

Lan Trạch – chỉ muốn dọa nhóc yêu tinh: “…”

Sắc mặt hắn nháy mắt đen thùi lùi, nghiến răng: “Ai nói với cậu tôi không được?”

“Các mẹ đều nói như vậy mà.” Lâm Không Lộc lộ vẻ vô tội: “Hơn nữa lúc trước em hỏi anh, chẳng phải anh cũng nói mình biết đó là thuốc gì sao, còn khăng khăng muốn bồi bổ mà?”

Đây còn không phải đang ám chỉ anh không được à?

Lan Trạch: “…”

Hắn buông thiếu niên ra, đỡ trán: “Về sau không cần hầm nữa.”

Lâm Không Lộc: “…”

“Anh thật sự lại được rồi sao?” Y hiếu kỳ hỏi.

Lan Trạch: “Câm miệng, đi sang bên ăn cá đi.”

Có biết câu tò mò hại mèo* không? Còn tiếp tục hỏi, hiện tại hắn liền có thể làm cho nhóc yêu tinh biết luôn cái gì gọi là “được”!

1

*Câu thành ngữ “Curiosity killed the cat – tò mò hại thân hay chết vì tò mò”, nhưng vì bạn Lộc là mèo nên mình xin phép đổi thành tò mò hại mèo nhé.

Thấy tình hình không ổn, Lâm Không Lộc vội bưng cá ngồi xuống đối diện, nghiêm túc ăn cá.

Bị lộ tẩy cũng có cái lợi, tỷ như bây giờ ăn cá, y không cần phải đè nén thiên tính nữa, có thể vui vẻ để lộ đôi tai mèo của mình.

Lan Trạch khi ăn rất chú ý lễ nghi, nhưng thỉnh thoảng ngẩng đầu lên thấy nhóc yêu tinh ngồi đối diện gần như vùi mặt vào đĩa cá, trên đỉnh đầu cũng chỉ có hai chiếc tai mèo đong đưa, vô cùng bắt mắt.

Lan Trạch đột nhiên thấy hơi ngứa tay, mà mặt thì cau lại, trách mắng: “Ăn thì ăn đi, run lỗ tai làm gì?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 270

Lâm Không Lộc ngẩng mặt lên, khóe miệng còn dính nước sốt, vẻ mặt khó hiểu.

Gần đây Lan Trạch sống gần biển à? Quản rộng như vậy, run tai cũng làm cản trở anh hả?

Ngay khi y ngẩng đầu, Lan Trạch bỗng trầm ngâm.

Nhóc yêu tinh cộng đôi tai mèo với biểu tình ngu si thế mà… đáng yêu đến không ngờ?

1

Lan Trạch nhanh chóng cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nghĩ thầm, nhất định là gần đây ăn quá nhiều dược thiện rồi.

*

Lâm Không Lộc cũng không biết Lan Trạch nghĩ gì, sau khi giải phóng thiên tính của mình, đôi tai mèo của y quả thật sung sướng vô cùng. Y không bao giờ cần phải kiềm chế bản thân, cũng không cần phải nhấn nó về nữa.

Lúc ăn cá khô, tai mèo nhỏ của y sẽ bung ra ngoài. Lúc nghe thấy tiếng động rất nhỏ, tai mèo nhỏ của y sẽ vểnh lên. Lúc xem TV, có người cá chủ trì xuất hiện, tai mèo nhỏ của y sẽ vui vẻ mà đung đưa.

Lan Trạch nhanh chóng phát hiện có điều gì đó không ổn, sao nhóc yêu tinh này… khi nhìn thấy đuôi cá lại hưng phấn lộ ra tai mèo?

Buổi chiều, sau khi Lan Trạch ngâm mình trong suối nước nóng xong cũng không dùng chăn mỏng đắp lên đuôi cá.

Khi đi ngang qua phòng khách, nhóc yêu tinh đang xem phóng sự quả nhiên rời tầm mắt khỏi TV, ngơ ngác nhìn đuôi cá của hắn, còn nuốt “ực” nước miếng, tai mèo cũng khẽ nhổm ra khỏi đầu.

Lan Trạch cười lạnh: “Ha.”

Lâm Không Lộc: “!”

Y vội vàng rời mắt, nhưng phóng sự trên TV vừa lúc chiếu cảnh sinh vật biển, đám cá từng con từng con đều lọt vào mắt y.

Lâm Không Lộc: “…” Không phải thế này là tra tấn mèo quá rồi sao?

0687: “Tự cậu bật TV mà.”

Lâm Không Lộc: “Nhưng tôi đâu muốn xem cá.”

“Phựt” một tiếng, Lan Trạch tắt TV đi. Sự thống khổ của y đã được giải quyết rồi, nhưng…

Lâm Không Lộc quay đầu đối diện với Lan Trạch, không dám nhìn xuống đuôi cá, chỉ hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Gần đây y cảm thấy Lan Trạch ngày càng kỳ cục, hở tí là nổi giận, cứ như người yêu tự dưng gây rối vậy. Nhưng rõ ràng thiết lập nhân vật của đối phương đâu phải vậy.

Lan Trạch điều khiển xe lăn đến trước mặt y, mặt vô cảm hỏi: “Thấy đuôi cá là không khống chế được thiên tính?”

Lâm Không Lộc: “Ừm, em vừa mới thức tỉnh…”

“Đi trên đường, có phải nhìn thấy người cá nào cũng muốn nhào lên gặm không?” Lan Trạch cắt lời: “Đến lúc đó, toàn bộ mọi người của Đế quốc sẽ biết, hoàng tử phi của tôi là một con mèo lưu manh?”

Lâm Không Lộc: “Ặc, không đến mức đó.”

Lan Trạch cười lạnh, cái gì không đến mức? Cả ngày nuốt nước bọt với đuôi cá của hắn, thấy cá trên TV cũng có thể vểnh tai mèo lên. Cho rằng mắt hắn mù rồi chắc?

“Lại đây, bôi thuốc mát xa cho tôi.” Hắn đột nhiên ra lệnh, còn uy hiếp: “Trong khoảng thời gian này nếu dám nuốt nước miếng, sẽ bẻ gãy răng cậu.”

Lâm Không Lộc: “?”

Thấy y khó hiểu, Lan Trạch cười hừ: “Chữa cái tật xấu thấy đuôi cá là muốn gặm của cậu.”

Hắn cũng chẳng tin, hắn không trị được hết cái tật xấu này của nhóc yêu tinh.

0687: “Ký chủ ơi cơ hội tốt, đúng lúc làm “liệu pháp giải mẫn cảm” luôn. Cố lên, chiến đi.”

Lâm Không Lộc: “… E rằng không được đâu.”

Y sợ không kiềm chế được thiên tính sẽ gặm đuôi cá. Đây không phải chuyện đùa, đêm y mới thức tỉnh kia đã suýt chút nữa cắn được Lan Trạch rồi.

Y cứ do dự mãi, nhưng Lan Trạch lại lạnh lùng đe dọa: “Còn không tới, móng vuốt của cậu cũng sẽ bị cắt đấy.”

Lâm Không Lộc: “Đây là do chính anh ấy yêu cầu đấy.”

0687: “…”

*

Lâm Không Lộc bắt đầu đau khổ, y cẩn thận rắc thì là… à không, rắc thuốc bột lên đuôi cá của Lan Trạch. Tiếp đó, y nghiêm túc mát xa.

Mới đầu, y có thể kiềm chế bản thân, vẫn luôn tự tẩy não bản thân: Đây là chân, không phải đuôi cá.

Nhưng tẩy đi tẩy lại, trong đầu chỉ còn đúng một câu: Đây là đuôi cá, đây là đuôi cá…

Lâm Không Lộc: Đậu, còn có thể khá hơn được không? Chỉ cho xem chứ không được ăn, quá cực hình đối với mèo mà!

Y lặng lẽ nuốt nước miếng, tai mèo nhỏ cũng gập thành tai máy bay dí sát vào đầu không dám động đậy. Thân là một người thức tỉnh gen Miêu Miêu, y làm mất mặt loài mèo quá rồi, vậy mà lại để cho một con cá áp bức.

Y âm thầm khinh bỉ bản thân. Nhưng khi thấy đường vân đen ngoằn ngoèo trên đuôi cá, y không khỏi cảm thấy xót xa, mát xa càng thêm nghiêm túc.

Có lẽ vì y biểu hiện cũng khá, hoặc vì kỹ thuật mát xa tốt nên sắc mặt Lan Trạch vừa lòng, dần thả lỏng cảnh giác nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lâm Không Lộc thấy vậy, tinh thần của y không còn căng thẳng nữa, đôi tai mèo nhỏ lại chậm rãi dựng lên.

Y nhìn chằm chằm đuôi cá màu bạc, vảy cá xinh đẹp trước mắt. Dần dần, ánh mắt bắt đầu mơ màng, thậm chí còn không biết hai tay mình đã biến thành chân mèo mà vẫn mát xa một cách máy móc.

Cứ ấn mãi ấn mãi, nước miếng lại bắt đầu tiết ra, hàm răng hình như cũng hơi ngưa ngứa, hai chiếc răng nhọn hoắt cũng lồ lộ.

Y chăm chú nhìn đuôi cá xinh đẹp, liếm liếm răng mình, cuối cùng cũng không chống được cám dỗ, cúi đầu, chậm rãi hé miệng…

Bấy giờ, Lan Trạch như ý thức được nguy hiểm, bỗng mở mắt ra.

Nhìn nhóc yêu tinh vậy mà muốn gặm đuôi cá của mình, sắc mặt hắn thay đổi đột ngột, vội kêu lên: “Ngậm miệng lại!”

Nhưng đã quá muộn, Lâm Không Lộc “phập” một miếng, cắn thẳng vào đuôi cá.

Tiếng “keng” vang lên, như tiếng va chạm của sắt đá.

“Đau quá!” Lâm Không Lộc che miệng, đau đến chảy cả nước mắt.

Vì sao vảy trên cá bạc lại cứng như thế? Căn bản là y không thể cắn được gì cả… Ấy, không đúng, y mới cắn gì cơ?

Y cứng ngắc quay đầu lại, liền thấy Lan Trạch đang nhìn mình với sắc mặt âm trầm.

Lâm Không Lộc: “…” Chết rồi.

Lan Trạch bình tĩnh lại, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó trầm mặt bảo: “Đáng!”

Thấy sắc mặt hắn tuy không tốt, nhưng giọng điệu tựa hồ không tức giận đến vậy. Lâm Không Lộc yên tâm, tiếp đó giả vờ đáng thương, che miệng lầm bầm rên: “Răng đau quá, em không cố ý mà, hu hu hu…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lan Trạch: “…” Cậu còn có mặt mũi để khóc à?

Nhưng lúc nhóc yêu tinh giả bộ đáng thương, đôi tai mèo nhỏ cụp xuống, chân mèo… Từ đã, chân mèo?

Lan Trạch trực tiếp vươn tay nắm lấy chân mèo của nhóc yêu tinh, túm lại gần. Đầu ngón tay hắn đặt lên đệm thịt xoa xoa, ấn nhẹ.

Mềm mềm, cũng… rất muốn vuốt ve.

Lâm Không Lộc bấy giờ mới phát hiện tay mình đã biến thành chân mèo, lập tức quên giả vờ đáng thương, ngạc nhiên kêu tiếng “Hở”.

Lan Trạch ngước mắt nhìn y, y sợ tới mức vội dùng chân mèo còn lại che miệng, tiếp tục hu hu oa oa.

Lan Trạch: “…”

Thôi, mèo con có thể có ác ý gì chứ? Chẳng qua là cậu ấy không kiềm chế được thiên tính thôi.

Lan Trạch nắm lấy hai cái chân mèo, túm thiếu niên lại gần, nhéo cằm y bảo: “Há miệng.”

Lâm Không Lộc: “…”

Y không dám mở đâu, y sợ Lan Trạch thật sự sẽ bẻ gãy răng y mất.

Lan Trạch cau mày: “Tôi xem xem răng có bị thương không.”

Lâm Không Lộc: Ồ, biết ngay anh mạnh miệng mềm lòng mà, hì hì.

Y “A” há miệng, vô cùng ngoan ngoãn.

Lan Trạch bóp cằm y, quay trái quay phải, nhìn một hồi mới nói: “Răng gãy rồi, chuẩn bị đi nhổ đi.”

Lâm Không Lộc: “!!!” Không thể nào, nó không đau đến vậy mà.

Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của y, Lan Trạch còn tưởng y sợ rồi, không khỏi cười hừ: “Biết sợ là tốt, lần sau còn dám gặm thì không gãy cũng sẽ bẻ gãy.”

Lâm Không Lộc: “…” Hóa ra là hù dọa, làm sợ bóng sợ gió một hồi.

Lan Trạch kiểm tra răng xong rồi nhìn chân mèo nhỏ của y, hỏi: “Đây là thế nào vậy?”

Lâm Không Lộc lắc đầu: “Em không biết, có lẽ lại là do không khống chế được thiên tính.”

Lan Trạch nhíu mày, hắn nhớ rõ vừa rồi mát xa kết thúc, lúc tay (chân mèo) của nhóc yêu tinh ấn trên đuôi cá, hắn có cảm giác mát lạnh, mà sau sự mát lạnh ấy lại cảm thấy nhẹ nhành và thư thái khó hiểu, tựa như… sự nặng nề và đau đớn mà trùng độc mang lại được xoa dịu đi vậy.

Hắn chậm rãi rời mắt về phía đuôi cá, không biết có phải ảo giác của hắn không mà những vằn đen dường như đã nhạt đi đôi chút.

Hắn vô thức siết chặt chân mèo, Lâm Không Lộc kêu đau.

Lúc này Lan Trạch mới hoàn hồn, xoa xoa giúp y theo bản năng. Mà vừa mới xoa được vài lần, cả người hắn cứng đờ lại.

“Anh làm sao vậy?” Lâm Không Lộc tò mò hỏi.

Lan Trạch liếc y một cái, từ từ áp chế cảm xúc kỳ dị trong lòng, đáp: “Không có gì.”

Hắn buông chân mèo con ra, bình tĩnh bảo: “Cậu mát xa thêm một lúc đi.”

Lâm Không Lộc: “?” Anh thật sự coi tôi là mèo công mà sai khiến đấy hả?

“Làm tốt tôi sẽ mua cho cậu cá khô của tất cả các hãng.” Lan Trạch nói.

Lâm Không Lộc: “Thật ra, có cá hay không không quan trọng, cái chính là vì em thích xoa bóp cho anh thôi.”

Khóe miệng Lan Trạch co giật thấy rõ.

Lâm Không Lộc duỗi chân mèo của mình, sẵn sàng thể hiện tài năng, nhưng Lan Trạch lại có khá nhiều yêu cầu, còn bổ sung thêm: “Mát xa dọc theo bất kỳ vằn đen nào cũng được, tốt nhất chỉ ấn vào một vị trí.”

Lâm Không Lộc khó hiểu: “Anh không sợ em ấn rơi luôn vảy của anh à?”

Lan Trạch: “Đúng lúc cho cậu cầm để mài răng.”

Lâm Không Lộc: “…”

“Vậy lỡ em lại cắn anh…” Y ngập ngừng.

“Dù sao cậu cũng không cắn được.” Lan Trạch bình tĩnh bảo.

Lâm Không Lộc nghiến răng: Tức nhé, lần sau cắn cổ anh.

Y lại duỗi chân mèo, chuẩn bị “trả thù” nho nhỏ, ấn mạnh vào đuôi cá.

Nhưng khi ấn vào, y kinh ngạc phát hiện chỗ đuôi cá bị y ấn hiện vết chân mèo, màu vàng kim nhạt, còn lóe vầng sáng.

Lâm Không Lộc: Thôi xong, không phải bị mình ấn hỏng luôn rồi chứ?

Y quay đầu, thấp thỏm bất an nhìn Lan Trạch.

Con ngươi lạnh lùng của Lan Trạch co rụt rõ ràng, nhìn chằm chằm dấu chân mèo kia, giọng khàn khàn: “Tiếp tục, làm như vừa rồi.”

Lâm Không Lộc không biết loại dấu ấn này, nhưng hắn biết. Đây là dấu ấn của tinh thần hệ trị liệu. Sau khi thiếu niên thức tỉnh gen Miêu Miêu, vậy mà thiên phú lại là trị liệu?

Vậy không phải cũng có nghĩa ban nãy hắn không nhìn lầm sao? Những vằn đen kia xác thật nhạt đi một chút. Thiếu niên không chỉ thức tỉnh dị năng trị liệu, mà còn có thể trị liệu được trùng độc hiếm thấy?

Lan Trạch che giấu sự kinh ngạc trong lòng, đôi mắt vẫn dán chặt vào dấu chân mèo màu vàng.

Nếu thiếu niên thật sự có thể trị liệu được trùng độc, vậy… có phải có nghĩa hắn vẫn có thể đứng lên lần nữa không? Thậm chí, người cá có năng lực tái sinh đuôi cá, chỉ cần tiêu trừ trùng độc, đôi chân tàn phế của hắn cũng có thể mọc ra lại?

Nhưng điều này có khả năng ư? Trên đời vốn không có người nào, cũng không có loại thuốc nào có thể trị được trùng độc. Huống chi, hắn còn nhiễm phải độc tố của Trùng Hoàng, so với trùng độc bình thường càng thêm khó chữa.

Nhịp tim Lan Trạch dồn dập, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, dấu chân mèo vàng kim dần mờ đi, đồng thời, cảm giác mát lạnh truyền đến. Tiếp đó, hắn thấy rõ ràng vằn đen ấy quả thật đã nhạt đi.

Lan Trạch vô thức siết chặt tay, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lâm Không Lộc.

Lâm Không Lộc vẫn cúi đầu, hai chân mèo thay phiên nhau cố gắng xoa bóp.

Ấn mãi, ánh mắt y lại bắt đầu mê man, đôi tai mèo lặng lẽ dựng lên, theo bản năng cúi đầu xuống, há mồm, a ngoàm…

Lan Trạch lập tức duỗi tay ra chắn, cằm thiếu niên liền gác lên lòng bàn tay hắn.

Lâm Không Lộc mù mờ trong giây lát, sau khi hoàn hồn lập tức tự giải thích cho mình: “Em đã nhắc anh rồi đó, nhưng anh vẫn nhất quyết bắt em mát xa.”

“Ừm, là tôi bảo cậu làm.” Lan Trạch khẽ cười, bảo: “Chỉ là tôi sợ răng cậu lại đau mất.”

Lâm Không Lộc: “?” Anh đang cười nhạo em à?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.