Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 78



Bá tổng 07.

Chỉ biết thương em.

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

*

Tiểu Tống chắc chắn không dám đi đổ cà phê. Nói đùa, cho dù không xét đến danh tính lai lịch của sếp Úc thì đối phương cũng là khách hàng đến công ty bàn việc làm ăn.

Là trợ lý của sếp, cậu ta đổ cà phê vào khách hàng, sếp Lâm có thể không phê bình cậu sao? Trừ tiền lương thì có thể lắm.

Nhưng xưa nay chính cung tranh đấu, nào có vật hy sinh nào bảo “không”? Làm một trợ lý nho nhỏ vô tình cuốn vào cuộc chiến, cậu ta há có thể thoát khỏi vận mệnh đã được sắp xếp? Đặc biệt là… ánh mắt của thư ký Dương này quá đáng sợ.

Trợ lý Tống tê dại cả da đầu, vội vàng đi pha hai tách cà phê đưa cho Lâm Không Lộc và Úc Minh Tu.

Về phần có đổ hay không, sao có thể đổ thật được? Cậu chỉ tìm đến bên sếp Lâm để tránh đầu sóng ngọn gió thôi. Cậu nghĩ dù thư ký Dương được ưu ái đến đâu cũng sẽ không dám kiêu ngạo trước sếp Lâm.

Không thấy trong phim cung đấu nương nương được sủng ái đến đâu cũng phải khách sáo lễ độ với đại thái giám bên cạnh hoàng thượng sao?

*

Trong phòng khách, Lâm Không Lộc và Úc Minh Tu vẫn đang trò chuyện một cách lúng túng.

Sau khi kiểm tra sơ bộ, Lâm Không Lộc đã xác định Úc Minh Tu hoàn toàn không biết gì về mảnh vỡ cả, ít nhất là vào lúc này.

Nếu không biết mảnh vỡ rơi trên người Úc Minh Tu thế nào, vậy chỉ có thể lấy lại bằng biện pháp mạnh. Lâm Không Lộc muốn thử xem liệu mình có thể dùng năng lượng mà người yêu đã cho y ở các thế giới trước để dẫn các mảnh vỡ ra ngoài hay không.

Nhưng để làm vậy cần ấn tay lên đỉnh đầu của Úc Minh Tu một khoảng thời gian, làm sao kiếm cớ ấn đầu lại là một vấn đề khác.

Sếp Úc à trên đầu anh có tóc bạc, tôi giúp anh nhổ nhé? Hay là, sếp Úc à trên đầu anh có con rận, để tôi giúp anh bắt? Hay là, người trẻ tuổi này, ta thấy ngươi có tố chất làm cao thủ võ lâm, hãy để ta chạm vào đỉnh đầu để truyền công pháp tuyệt thế cho ngươi?

2

Than ôi, hói đầu.

Ngay khi Lâm Không Lộc định mặc kệ tất cả, ấn luôn tay lên đầu thì Úc Minh Tu cũng đang cố gắng hết sức để kiềm chế… ham.muốn ôm y.

Đúng là gặp quỷ, trước đây anh ta không thèm để sếp Lâm này vào mắt, bây giờ tại sao lại muốn đến gần “hết lần này tới lần khác”?

Úc Minh Tu luôn cho rằng mình là một người có lý trí có mục tiêu rõ ràng, ngay từ khi có ý thức, anh ta dường như đã lên kế hoạch sẵn cho cuộc đời của mình: Tiếp cận Cố Từ, kết bạn với Cố Từ, lừa tình Cố Từ, đánh gục tinh thần Cố Từ, cướp đoạt năng lượng của Cố Từ…

Về phần là năng lượng gì, cướp thế nào, anh ta cũng không rõ, phảng phất như đến thời cơ ấy anh ta tự nhiên sẽ biết.

Hết thảy đều ở trong tiềm thức, nó như “tư tưởng rập khuôn*” đã in sâu trong linh hồn, bất khả kháng, chỉ dẫn anh ta đưa ra từng quyết định. Nhưng Úc Minh Tu không cảm nhận được rõ ràng, chỉ biết đó chính là ý nghĩ của mình.

*Tác giả tham khảo từ series Tam Thể, mình chưa đọc nên không biết trong truyện dịch thế nào, để tạm vậy nhé, ý chính của cụm này – nó là một cơ chế có thể khiến người ta tin tưởng trực tiếp vào các mệnh đề mà không cần phán xét, mức độ tin tưởng rất sâu sắc, ngay cả khi một mệnh đề rõ ràng là sai. Đọc qua mình thấy series này khá thú vị, mọi người có thể tìm đọc thử hen.

16

Úc Minh Tu chưa bao giờ quan tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài mục tiêu này. Có đôi khi anh ta cảm giác có lẽ mình không phải người của thế giới này, mơ hồ cảm thấy chỉ cần mình hoàn thành một việc gì đó là có thể rời đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 29

Nhưng bây giờ thì khác, anh ta đột nhiên nổi hứng thú mãnh liệt với tiểu bá tổng trước mắt này, muốn tiến lên ôm đối phương, thậm chí là hôn môi.

Úc Minh Tu vẫn luôn kiềm chế bản thân, nhưng cảm giác bị kìm nén này dù sao cũng không thoải mái. Một lúc sau, anh ta bỗng cong môi cười thầm, vậy không kiềm chế nữa, muốn làm gì thì làm đi.

Nhưng vừa muốn di chuyển, đầu anh ta liền đau như búa bổ, tựa như có một giọng nói uy hiếp “Mày dám”. Nhưng cẩn thận nghe lại, hình như là ảo giác.

Úc Minh Tu đau đớn đỡ trán, lập tức gạt bỏ suy nghĩ đó. Thậm chí còn vô thức tránh tầm mắt Lâm Không Lộc để giảm đau, quay đầu nhìn cửa.

Lâm Không Lộc đang lo không biết nên ra tay thế nào, thấy anh ta bỗng nhiên quay đầu đưa lưng về phía mình, tức khắp cảm thấy cơ hội đã đến, vội vàng vươn tay đến gáy anh ta.

Đúng lúc này, trợ lý Tống bưng cà phê vào, gõ cửa mở ra. Xuyên qua cánh cửa khép hờ, hai người đồng thời nhìn thấy Cố Từ đang khoanh tay đứng ở hành lang cách đó không xa, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm về bên này.

“…” Đệt!

Lâm Không Lộc vừa vặn chạm mắt với Cố Từ, hiện tại y đang nhổm dậy, tư thế như muốn vươn tay chạm vào đầu Úc Minh Tu. Y bỗng cứng ngắc cả người, duỗi tay tiếp cũng không được, rụt tay về cũng không xong.

Úc Minh Tu thấy Cố Từ cũng sững sờ, anh ta ngạc nhiên vô cùng.

Gần đây giới kinh doanh thành phố A đều thầm đồn rằng Cố Từ đã mất tích, nghe nói sếp Vu của Cố thị ngày nào cũng đi tìm người, nôn nóng sốt ruột đến độ ria mép mọc đầy mồm. Kết quả là, thế mà tên này lại… đi làm một nhân viên nhỏ ở chỗ Lâm Không Lộc?

Cố Từ cũng không ngờ được sẽ bị nhìn thấy, hắn biết Úc Minh Tu ngồi quay lưng với cửa, hắn chỉ muốn ra ngoài nhìn Lâm Không Lộc, không ngờ tên họ Úc kia cũng đang quay đầu.

Nếu đã nhìn thấy thì không cần thiết phải trốn tránh nữa, mắt Cố Từ tối lại, dứt khoát sải bước đi tới.

Ba người ba biểu cảm khác nhau, bầu không khí bỗng trở nên diệu kỳ.

Chỉ có trợ lý Tiểu Tống không hề hay biết, lịch sự bưng một tách cà phê cho Lâm Không Lộc, mỉm cười: “Sếp Lâm, cà phê của anh.”

Sau đó, cậu ta cầm chiếc cốc còn lại, quay người đưa cho Úc Minh Tu: “Sếp Úc, của ngài…”

Úc Minh Tu còn đang kinh ngạc nhìn Cố Từ đi về phía mình, theo bản năng mở miệng: “Cố…”

Đúng lúc ấy Cố Từ đến gần, Tiểu Tống cũng đúng lúc quay người, cánh tay của họ va chạm, “bộp” một tiếng, Úc Minh Tu bị tách cà phê còn ấm vừa phải đổ lên tung tóe.

“Ssh!” Úc Minh Tu đứng lên theo phản xạ, dùng tay nhéo chỗ quần áo bị ướt.

Cố Từ: “…” Không phải rất trùng hợp đây sao.

Trợ lý Tống sững sờ một giây, cậu ta hoàn hồn thì vội vàng rút khăn giấy ra vừa lau vừa xin lỗi Úc Minh Tu: “Xin lỗi sếp Úc, là do tôi không cẩn thận…”

Cà phê không quá nóng, nhưng cảm giác quần áo ướt dính nhẹp trên người rất khó chịu, sắc mặt Úc Minh Tu hiển nhiên không tốt lắm.

Cố Từ ngăn cử chỉ xin lỗi của Tiểu Tống, bảo: “Là lỗi của tôi, xin lỗi, để tôi đưa sếp Úc đi thay quần áo trước.”

Nói xong, hắn khẽ gật đầu với Lâm Không Lộc, mặc kệ Úc Minh Tu có đồng ý hay không, trực tiếp túm cánh tay đối phương lôi ra ngoài.

Trợ lý Tống: “…” không ngờ thư ký Dương trước mặt sếp Lâm cũng… bá đạo như vậy, chẳng lẽ đây chính là khí thế của chính cung trong truyền thuyết?

Tham Khảo Thêm:  Chương 212: Ai Cuồng Hơn Ai

Lâm Không Lộc: “…” Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Bọn họ định đi đâu thay quần áo? Cố Từ sẽ không đánh Úc Minh Tu chứ?

Mấu chốt là làm gì có quần áo cho Úc Minh Tu thay?

Y vội vàng đứng dậy, bảo trợ lý Tống: “Đi mau, đến trung tâm thương mại bên cạnh mua một bộ quần áo cho sếp Úc.”

Trợ lý Tống sực tỉnh, gật đầu nói “Vâng”. Nhưng mới đi tới cửa đã bị Lâm Không Lộc gọi lại.

“Chờ đã, cứ… mua đại một bộ là được.” Không cần mua đắt quá.

Trợ lý Tống: “Vâng.”

“Đợi chút.” Lâm Không Lộc bỗng cản cậu ta lại, dặn dò: “Nhớ phải thanh toán bằng thẻ của công ty.”

Trợ lý Tống: “… Dạ.”

*

Sắc mặt Cố Từ âm trầm, lôi Úc Minh Tu vào phòng vệ sinh.

“A Từ?” Úc Minh Tu khó hiểu.

Nào ngờ Cố Từ ném anh ta vào tường, sau đó bóp chặt cổ anh ta, lạnh lùng nói: “Câm miệng, mày cũng xứng gọi như vậy?”

Ngay khi lời vừa dứt, hai người đều ngẩn ra.

Cố Từ cảm nhận được rõ sát ý dâng lên trong lòng mình, hắn muốn giết Úc Minh Tu, nhưng không hiểu sao lại xuất hiện suy nghĩ ấy. Tuy hắn không thích, thậm chí là hơi ghét Úc Minh Tu nhưng không đến nỗi muốn giết đối phương.

Hơn nữa, đời trước Úc Minh Tu đã dốc toàn lực để giúp hắn khôi phục trí nhớ…

Hiện giờ Úc Minh Tu cũng lạnh mặt, nhíu mày: “Chủ tịch Cố, đây là có ý gì?”

Cố Từ rút tay về, nhưng vẫn nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ lạ, như mang theo sự lạnh lẽo, lại như đang khó hiểu.

Một lát sau, hắn không nhìn nữa, hờ hững bảo: “Sếp Úc hẳn nên hiểu đạo lý “bớt xen vào chuyện người khác” chứ?”

Úc Minh Tu hiển nhiên không hiểu, hỏi: “Anh có ý gì?”

Cố Từ không vòng vo, nói rõ cho anh ta: “Sếp Lâm là người của tôi, về sau cách xa cậu ấy ra. Còn nữa, ở đây phải gọi tôi là thư ký Dương.”

Úc Minh Tu: “…”

Thế nên tên này không về Cố thị là vì nhìn trúng sếp Lâm rồi? Vừa rồi là do ghen nên mới đối xử với anh ta như thế? Trọng điểm là, đường đường chủ tịch Cố mà vì theo đuổi người ta lại mai danh ẩn tích làm thư ký ở chỗ này?

À.

Úc Minh Tu rất kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy nực cười, bảo: “Chủ tịch Cố cũng rảnh rang thư thái thật đấy.”

“Là thư ký Dương.” Cố Từ cau mày nhắc nhở, cũng nói: “Tốt nhất đừng lỡ mồm nói trước Tiểu Lộc, nếu không… đừng trách tôi không nhắc nhở trước. Còn nữa, cách Tiểu Lộc xa chút.”

Úc Minh Tu nhẹ giọng: “Yên tâm đi, tôi vẫn hiểu đạo lý “không thể ham muốn vợ của bạn”, hơn nữa tôi cũng không có…”

“Đâm đầu cậu ta đi.” Anh ta còn chưa dứt lời, trong đầu bỗng vang lên một giọng nói.

“… hứng thú với cậu ấy.” Úc Minh Tu cứng đờ, ngập ngừng nói nốt.

Dừng mấy giây, anh ta chợt hỏi Cố Từ: “Anh có nghe thấy tiếng gì không?”

Cố Từ nhìn anh ta một cách kỳ quặc, lạnh nhạt đáp: “Không.”

Úc Minh Tu: “…”

“Tao bảo mày đâm đầu cậu ta.” Giọng nói kia lại vang lên.

Úc Minh Tu: “!!!”

Mẹ kiếp, có ma!

Đột nhiên chân tay anh ta bủn rủn, hỏi Cố Từ theo bản năng: “Anh… thật sự không nghe thấy tiếng gì à?”

Lần này, Cố Từ còn chưa kịp trả lời, đầu của anh ta bỗng ong ong đau đớn, giọng nói kia gằn từng chữ trong đầu anh ta, nghiến răng nghiến lợi: “Tao bảo mày đâm đầu cậu ta, nghe không hiểu à?”

Úc Minh Tu đau đến ôm đẫu, kêu gào trong lòng: “Đệt mợ, lệ quỷ từ đâu ra thế?”

“Là lệ quỷ tới báo thù mày.” Giọng nói kia cười hừ môt tiếng, sau đó thúc giục: “Đi đâm đầu cậu ta (tao) đi, tao phải trở về.”

Úc Minh Tu đau mà ứa mồ hôi lạnh, nghĩ bụng, chỉ sợ đây là con ngưu yêu thích húc đầu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 204

*Một con yêu quái có bản thể là ngưu, chắc là đời sau của Ngưu Ma Vương =))))))).

1

Thấy anh ta như thế, Cố Từ chỉ đứng bên cạnh nhìn với vẻ mặt quái dị, hắn chẳng làm gì cả, bộ dạng thờ ơ đến bất bình thường.

Úc Minh Tu không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, anh ta bị giọng nói trong đầu thúc giục đến mức đầu muốn nổ tung. Anh ta khẽ cắn môi, thật sự tiến lên đè vai Cố Từ lại: “Xin lỗi nhé người anh em.”

Anh ta vừa định húc đầu Cố Từ một cái, sắc mặt Cố Từ hơi biến, giơ tay muốn đẩy anh ta ra.

Nhưng vào lúc này, Lâm Không Lộc đẩy cửa phòng vệ sinh ra, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng ấy. Y khiếp sợ: “Các anh…”

Cố Từ sững người, sau đó đá Úc Minh Tu sang một bên, bình tĩnh bảo: “Hình như sếp Úc không được khỏe.”

Lâm Không Lộc: “…” Không khỏe mà anh còn đá người ta?

“Đệt mẹ!” Úc Minh Tu bỗng hết đau đầu, khoanh chân đứng dậy, tức giận nói Cố Từ: “Họ Cô…”

“Xin lỗi sếp Úc, tôi là thư ký Dương, xin hổi anh có gì cần dặn dò?” Cố Từ quay người nhìn anh ta, trong mắt lóe lên sự bén nhọn.

Úc Minh Tu: “…” Mẹ kiếp, có người khác giới là mất hết nhân tính*! Không, là đồng giới.

*Nguyên văn là “有异性没人性” – dịch thoát ý đi là “Có người yêu quên luôn cả bạn”, nhưng ở đây tác giả chơi chữ nên mình để nguyên vậy nha.

Lâm Không Lộc đến để đưa quần áo cho Úc Minh Tu, thấy vậy y vội tiến lên bảo: “Sếp Úc, thay quần áo trước đi.”

Úc Minh Tu lấy lại bình tĩnh: “Được.”

Anh ta cầm lấy quần áo, nói với Lâm Không Lộc: “Sếp Lâm à, tốt nhất là nên đuổi việc thư ký này đi, có cốc cà phê thôi cũng làm vỡ được.”

“À, anh ấy là người mới, sếp Úc thông cảm nhé.” Lâm Không Lộc đương nhiên bênh thư ký nhỏ nhà mình, giọng điệu bay bổng: “Sếp Úc thay quần áo đi, chúng tôi không làm phiền nữa.”

Nói rồi y kéo Cố Từ rời đi cùng nhau.

Úc Minh Tu: “…” Không không, hai người đợi đã, tôi, tôi hơi sợ ma.

1

*

Lâm Không Lộc ra khỏi phòng vệ sinh liền buông tay Cố Từ, đi thẳng đến văn phòng.

Cố Từ tưởng y tức giận, bèn buồn bực im lìm đi theo sau.

Lâm Không Lộc vào phòng, đợi hắn vào rồi đóng cửa lại, hỏi: “Anh cố ý làm đổ cà phê à?”

Cố Từ lắc đầu, ấp úng: “Không phải.”

Đó thực sự là trùng hợp ngẫu nhiên, mặc dù đúng là trước đấy hắn muốn làm đổ thật.

“Khụ, tiền mua quần áo cho sếp Úc sẽ từ vào tiền lương của anh.” Lâm Không Lộc ho nhẹ một cái, dừng một lát lại hỏi: “Vậy Tiểu Tống mang nhiều cà phê vào như vậy là ý của anh phải không?”

Cố Từ gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”

“Vì sao?” Lâm Không Lộc biết rõ mà vẫn cố tình hỏi.

Cố Từ trầm mặc chốc lát, không đáp mà hỏi lại: “Tôi nghe nói, em vẫn luôn thích anh ta?”

“Không thể nào.” Lâm Không Lộc lập tức phủ nhận, cũng nhắc: “Gọi sếp Lộc.”

Hiển nhiên Cố Từ không tin, mau chóng dời mắt, bụng bảo dạ: “Nhưng tôi thấy tính tình anh ta không tốt, hình như còn rất lăng nhăng.”

Lâm Không Lộc: “?”

“Còn luôn phụ lòng lốt của sếp Lộc nữa.” Hồi cấp ba đã phân phát bữa sáng tiểu bá tổng tặng cho các bạn ăn, nhận được quà thì vứt đi, kiếp trước hắn đã tra rất kỹ càng rồi.

Lâm Không Lộc khó hiểu: “… Thế nên?”

Cố Từ chuyển mắt lại, vành tai không biết đã ửng hồng từ khi nào, nhỏ giọng bảo: “Nếu là tôi, tôi sẽ không giống như anh ta. Tính tình tôi rất tốt, sẽ trân trọng mỗi món quà em tặng, cũng không trăng hoa.”

1

____________________

Tác giả:

Cố Từ: Anh chỉ biết thương sếp Lộc thôi ~

Sếp Tiểu Lộc: Ồ, vòng tay vỏ sò em tặng anh đâu?

Cố Từ:? Vòng tay gì cơ? Chó Úc chết tiệt!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.