*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rất nhanh họ đã về nhà, Lục Ngọc tới cổng thôn xuống cùng với trưởng thôn, trưởng thôn còn dặn dò nói: “Cô nhanh chóng viết tài liệu cho lãnh đạo, sau đó tôi sửa cho cô, mau chóng nộp lên, đừng để người khác đợi lâu.”
Lục Ngọc vâng một tiếng.
Lúc này cô mới về nhà họ Phó.
Trời còn sáng, những người làm việc ngoài đồng vẫn chưa nghỉ.
Chỉ có Phó Cầm Duy và Tiêu Thái Liên ở nhà, Tiêu Thái Liên đang trông cháu trong sân. Nhìn thấy Lục Ngọc vội vàng hỏi vào huyện dự hội như thế nào.
Lục Ngọc lấy bằng khen ra khiến Tiêu Thái Liên vui muốn chế.t: “ y dô, cái này phải treo đàng hoàng lên.” Sau đó lại nói: “Mẹ cho thím hai của con xem, họ đều chưa từng thấy thứ này.”
Nói xong vui vẻ chạy ra ngoài.
Phó Cầm Duy nói: “Mẹ chúng ta lại đi khoe khoang rồi.”
Lục Ngọc cười.
Trong sân không có ai, Phó Cầm Duy nói với cô: “Mệt không?” Thật sự vất vả cho cô rồi, tối qua hai người náo loạn tới hơn nửa đêm, lại đi dự hội cả ngày, Phó Cầm Duy hổ thẹn, anh thật sự không biết Lục Ngọc có việc.
Nói xong còn cho Lục Ngọc xem một thùng nước cam anh mang về, một thùng hai mươi tư chai. Giá mua vào hai tệ tư, bây giờ là mùa hè, uống một chai nước cam là thoải mái nhất.
Sau khi Lục Ngọc nhìn thấy, có chút kinh hỉ: “Hai chúng ta thật sự là tâm linh tương thông, mới nói muốn uống cái này, anh đã mua về rồi.”
Thứ như nước ngọt này chua chua ngọt ngọt, càng uống càng thèm, thời này ngay cả đường cũng rất ít, nước ngọt này là hàng cao cấp.
Người trong thôn mua một chai còn phải đắn đo cả buổi. Phó Cầm Duy thì hay rồi, một lúc rinh về một thùng.
Phó Cầm Duy thấy cô nghe thấy nước cam, mắt cũng phát sáng, nhẹ nhàng ôm người vào trong lòng: “Thích là được.”
Lục Ngọc nói: “Em muốn đợi ngày mai đi mua chút thịt bò.” Cô thèm thịt bò không phải ngày một ngày hai, còn có thể dùng thịt bò làm món mới, tặng một ít cho xưởng trưởng Lưu, nói chuyện mua phân bón.
Trước đây Lục Ngọc chưa nghe ai nói có người mua thịt bò, tưởng mọi người đều không ăn. Sau này mới biết, thịt bò chỉ có một cửa hàng trong huyện bán.
Hai tệ một cân, còn phải có phiếu thịt.
Phó Cầm Duy nói: “Anh ra ngoài mua cho em.” Lục Ngọc đưa anh mười tệ, bây giờ cô là tiểu phú bà trong nhà, trong tay có hơn trăm tệ.
Phó Cầm Duy mở ngăn tủ, bên trong có hơn ba mươi tờ phiếu thịt nửa ký.
Lục Ngọc nói: “Anh lấy đâu ra nhiều như vậy?” “Đổi với người khác.” Phó Cầm Duy phát hiện cô thích, bèn thu thập những thứ này.
Phó Cầm Duy muốn ra ngoài ngay, Lục Ngọc nói: “Muộn quá rồi, đừng đi.” Bây giờ năm giờ, vào huyện phải bảy giờ, quay về đã hơn chín giờ rồi.
Phó Cầm Duy nói: “Hàng thịt trong huyện tám giờ mới đóng cửa, kịp mà.”
Nói xong liền đi.
Lục Ngọc gọi cũng không gọi được.
Sau khi Phó Cầm Duy đi, Lục Ngọc ở nhà nấu cơm tối, nấu cà kho tương, thức ăn chính là màn thầu đen. Lục Ngọc ủ bột và nhào bột có kỹ xảo riêng, màn thầu dùng thô lương nấu ra cũng mềm mại ngọt ngay.
Mọi người về tới nhà, phát hiện Lục Ngọc đã nấu cơm xong, vô cùng hưng phấn.
“Nghe nói em lấy được bằng khen trong huyện?” Chị cả Phó nói: “Trước đây lúc Cầm Duy đi học cũng luôn lấy được bằng khen, khiến mẹ vui muốn chế.t. Trời đã sắp tối rồi, bà ấy còn ở ngoài khoe khoang kìa.”
Chị ba Phó nói: “Đây gọi là không phải người một nhà, không vào chung một cửa.” Sau đó nhìn ngó một lúc: “Ể, chú tư đâu?”
Lục Ngọc nói: “Anh…anh ấy có chút chuyện.”
Qua một lúc Tiêu Thái Liên mới về, cả nhà cùng ăn cơm. Thấy Phó Cầm Duy chưa về, bảo Lục Ngọc để cơm cho anh.
Lục Ngọc nói để rồi, lúc này mọi người mới yên tâm ăn.
Cà kho tương ăn với màn thầu, cực kỳ ngon.
Nhìn mọi người ăn tới thỏa mãn, tim Lục Ngọc đập nhanh hơn, cô nấu một tô cơm riêng cho Phó Cầm Duy, cơm với cà kho tương là tuyệt phối, lần đầu tiên giấu giếm tâm tư nhỏ, có chút căng thẳng.
Đợi khi Phó Cầm Duy về, người nhà họ Phó đều đã ngủ. Lục Ngọc đặc biệt để cửa cho anh.
Phó Cầm Duy tới nhà, trong tay còn xách năm cân thịt bò, đã là chín giờ rưỡi tối.
Lục Ngọc nói: “Đói lắm rồi nhỉ, em hâm nóng cơm cho anh rồi.” Cô vào bếp lấy cơm và cà kho tương ra, vẫn luôn để trong nồi, bây giờ vẫn còn ấm.
Phó Cầm Duy thay đồ, đơn giản ăn một miếng ở trong bếp, không ngờ Lục Ngọc để cơm cho anh, nói: “Hôm nay ăn cơm?”
Mấy hôm trước khi Lục Ngọc làm lòng kho, đã từng ăn cơm một lần. Bây giờ lại ăn, chắc chắn mẹ anh sẽ nói là phá của.
Lục Ngọc nói: “Lén lút nấu cho anh đó, anh phải ăn hết.” Cô dùng gạo tự móc tiền túi mua lần trước.
Nhưng nấu hai thứ vẫn có chút căng thẳng! Kệ bếp nhỏ như thế, giấu đồ không bị người khác phát hiện cũng rất phí tâm tư.