*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bà đặc biệt lấy mấy chục tệ, còn nói không cần trả, tiền này cho Phó Cầm Duy.
Lục Ngọc đã tới cửa hàng, không nỡ đi ngay. Cô mua cho Phó Cầm Duy một chiếc áo sơ mi, thật sự khỏi phải nói, anh vốn dĩ chính là sinh viên đại học, trên người tự có một loại khí chất thư hương, lại mặc áo sơ mi trắng lên, thật sự anh tuấn tới mức khiến người ta không dời mắt được.
Phó Cầm Duy nhìn giá, hai mươi tệ, nói: “Không cần mua, anh mặc gì cũng được.”
Lục Ngọc nói: “Em thích, anh mặc cho em ngắm!”
Dáng vẻ anh mặc sơ mi trắng thực sự quá hấp dẫn.
Phó Cầm Duy chưa từng nghe qua lời bông đùa này, tai anh lập tức đỏ lên.
Lục Ngọc không ngờ anh còn dễ xấu hổ hơn mình, thường xuyên nhìn tai anh, Phó Cầm Duy thẹn quá hóa giận cũng níu tai của Lục Ngọc.
Lần này mặt Lục Ngọc cũng đỏ: “Đừng có như vậy ở ngoài, luôn có người nhìn!”
Hai người nam thanh nữ tú vốn dĩ đã hấp dẫn người khác, còn ở bên ngoài đùa bỡn trông càng không ra sao.
Phó Cầm Duy không sợ nhất chính là bị người khác nhìn, nói: “Em là vợ của anh.” Trong ngữ khí còn có sự bá đạo hiếm thấy.
Hai người mua đồ xong, Lục Ngọc về thôn, Phó Cầm Duy tiếp tục ở lại đây làm việc.
Vừa về đã bị mấy chị dâu vây lấy.
“Mua đồ gì?”
“Cho chị xem với!”
Lục Ngọc lấy đồ ra, họ luân phiên xem, đời này chưa từng mặc đồ đẹp như vậy, sau đó có hơi khao khát nói: “Chất liệu của bộ đồ này thật tốt thật trơn láng, kiểu dáng cũng đoan trang.”
Đồ này được bày trong cung tiêu xã, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, họ cũng từng mơ ước mình mặc đồ này như thế nào, bây giờ nhìn, yêu thích không nỡ rời tay.
Đối đãi giống như đồ xa xỉ.
Ba chị dâu bình thường tính cách khác nhau, nhưng thân là phụ nữ đều rất yêu cái đẹp.
Chị ba Phó lên tiếng đầu tiên: “Đợi sau khi trả hết tiền cho mẹ, chị cũng mua một cái!” Tới lúc đó mỗi tháng cũng có thể có mười mấy tệ, góp nhặt một chút là có thể mua được đồ đẹp, một bộ đồ tốt có thể mặc hơn hai mươi năm.
Chị hai Phó nói: “Chúng ta cùng đi.” Chị ấy bình thường không nỡ ăn không nỡ mặc, bây giờ nhìn thấy đồ tốt cũng có hơi rung động. Hai người còn khuyên chị cả phải mua chung.
Chị cả nói: “Chị không mua!”
Nhà chị ấy nhiều con, nhiều chỗ cần dùng tiền, không nỡ tiêu tiền sửa sắm cho mình.
Chị hai với chị ba thống nhất chiến tuyến: “Phụ nữ cũng phải thích sửa soạn, nếu không đàn ông đều không thích nhìn!”
Chị cả bị hai người họ nói tới ngại: “Đều là vợ chồng già rồi, còn nhìn với ngắm cái gì!”
Chị ba Phó hùng hồn nói: “Không giống, nhìn thêm vài cái, sau này sinh thêm một đứa con gái, mẹ còn không thích chế.t! Chúng ta cũng phải cống hiến cho nhà họ Phó.”
Nói một hồi, cuối cùng ba người quyết định tới khi đó cùng nhau đi mua, còn muốn Lục Ngọc đi chung.
Tiêu Thái Liên cũng có lòng hư vinh, thấy mua đồ đắt như vậy, vội vàng bảo Lục Ngọc mặc đồ mới lên, cùng bà đi dạo một vòng trong thôn.
Quả nhiên vừa ra ngoài đã được rất nhiều người vây hỏi: “Bộ đồ này không phải của cung tiêu xã sao? Rất đắt nhỉ!”
Tiêu Thái Liên nói: “Con trai tôi mua, vợ trẻ thì phải mặc đẹp một chút!”
Người bên cạnh cười nói: “Còn sửa soạn à, không sợ nó chạy theo người khác?”
Tiêu Thái Liên nói: “Chạy theo ai? Con trai tôi là sinh viên đại học.”
Người bên cạnh nói bà nói vậy cũng có lý, không ai lợi hại hơn Phó Cầm Duy nữa.
Lại khen Lục Ngọc không ngớt.
Tiêu Thái Liên dẫn Lục Ngọc ra ngoài khoe khoang.
Trong lòng Lục Ngọc biết trong lòng mẹ chồng vẫn đang bức bối, từ sau lần trước cô làm cán bộ thôn, rất nhiều người ở bên ngoài nói một số lời châm chích.
Tiêu Thái Liên tức giận, bây giờ bà càng thêm cao giọng, vừa cao giọng lên liền không ai dám chọc bà nữa.
Họ ra ngoài dạo một vòng lớn, quả nhiên thu hoạch được một giỏ lời khen, nói Lục Ngọc xinh đẹp, nói nhà chồng đối xử tốt với cô.
“Đồ đắt như vậy cũng nỡ mua?”
“Hai vợ chồng đều xinh trai đẹp gái như vậy, không biết sau này con của hai đứa sẽ đẹp đến mức nào?”
Tiêu Thái Liên nghe nhiều câu khen như vậy, cuối cùng cũng thỏa mãn.