*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Ngọc xuyên sách tới, trước đây có đồ ngon gì chưa từng ăn qua.
Bây giờ lại cực kỳ thèm trứng gà. Hết cách, đồ ăn ở đây thực sự quá kém. Nhà Tiêu Thái Liên đã là nhà ăn ngon nhất cả thôn, nhưng vẫn không đủ.
Lục Ngọc một lòng đợi thịt heo bên trại nuôi heo.
Cô nói: “Bên trại heo có hai con heo của hai chúng ta, tới lúc đó không bán, lấy ăn!”
Phó Cầm Duy nói: “Được, em nói sao thì là vậy.” Trong ngữ khí ngập tràn sủng chiều dành riêng cho cô.
Lục Ngọc bẻ trứng gà ra, ăn phần vàng. Tròng trắng để cho Phó Cầm Duy.
Hai người phối hợp ăn ý, vui vẻ ăn xong trứng gà sau đó quay về.
Đồ ăn đã nguội hết, Lục Ngọc dứt khoát nấu hai bát mì, buổi tối ăn cũng ngon miệng.
Ăn xong, Phó Cầm Duy với Lục Ngọc đi dạo trong sân tiêu cơm, nói với cô: “Ngày mai bắt đầu vụ thu rồi, có thể trụ được không?”
Tới lúc đó mỗi ngày đều phải ở trên bờ ruộng chỉ huy.
Chỗ họ không có loa, toàn dựa vào cổ họng, trải qua một vụ thu, người cũng phải tróc lớp da.
Người khác còn đỡ, tố chất cơ thể mạnh, cũng đã trải qua mấy lần rồi.
Nhưng Lục Ngọc là lần đầu, hơn nữa là nữ cán bộ nhỏ tuổi nhất trong thôn, mọi người cực kỳ chú ý tới cô, như vậy khiến áp lực của cô rất lớn.
Lục Ngọc tràn ngập tự tin nói: “Không sao!”
Mấy hôm trước khi điều chế gia vị cổ vịt, mua tươi, tới lúc đó ngâm nước ăn, có lẽ có thể kiên trì được.
Cuối cùng hai người thoải mái ngâm chân trong một thùng nước.
Sau khi Phó Cầm Duy đổ nước đi, hai người về phòng lên giường ngủ. Lục Ngọc thành thục nằm trên cánh tay của Phó Cầm Duy, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp và hương thơm nhàn nhạt trên người anh.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng đã nghe bên ngoài khua chiêng gõ mõ.
Trời đang tối, người cả thôn đều tới bãi đập lúa. Xa xa đã nghe thấy trưởng thôn đứng trên cái xe rách, hét về phía đám người bên dưới: “Vụ thu chính là nhiệm vụ, mọi người nhất định phải đảm bảo chất lượng và số lượng, làm xong chuyện này, bình an đưa lương thực vào trong kho lương thực huyện, năm nay coi như không uổng công làm!”
Họ từng tra qua, mấy hôm nữa sẽ mưa liên tục.
Nếu dựa theo họ tính, mười ngày nữa thu hoạch là tốt nhất. Nhưng không đợi được nữa, giành thu hoạch sớm.
Trong thôn cả một vùng rộng lớn như vậy, muốn thu hoạch không phải chuyện dễ dàng.
Có người thu gặt, có người buộc, có người vận chuyển, có người tổ chức phơi khô, cân, đựng….Bất luận trai gái già trẻ trong thôn đều hành động.
Cảm giác căng thẳng và áp bức có hơi giống với thi đại học sau này.
Dù sao thì tất cả mọi người đều chờ xuất phát, hô to: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!” Lục Ngọc trà trộn vào trong, cũng bị bầu không khí này lây nhiễm, đột nhiên có cảm giác dạt dào cảm xúc.
Sau một tiếng lệnh xuống, những người bình thường làm việc cực kỳ dũng mãnh kia lập tức xông lên trước, vung múa lưỡi liềm, soạt soạt soạt, phía trước đã nằm rạp xuống.
Người phía sau cũng lập tức tiến lên, giống như thiên quân vạn mã xông về khu lương thực.
Buộc xong một đoạn lớn lương thực ném lên bên bờ, phía sau sẽ có người mang đi.
Lục Ngọc cùng với chủ nhiệm phụ nữ dẫn dắt một đám nữ đồng chí làm việc.
Chủ nhiệm phụ nữ hét to: “Các chị em, chúng ta nhất định phải vượt qua những nam đồng chí kia, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, không thể để người khác coi thường!”
Những nữ đồng chí này cũng phấn khích vô cùng, động tác trên tay càng nhanh hơn. Tính tích cực của mọi người đã được điều động ra.
Tất cả mọi người đều đang bận rộn, ngay cả trẻ con cũng chen vào trong nhặt lúa rơi, ai nhặt nhiều nhất sẽ được chia hai viên kẹo.
Đây là vinh dự rất lớn!
Tất cả mọi người rất nhanh, mọi người ở đây gặt lúa mì rất có trật tự, một vùng lớn lương thực như vậy, một ngày không thể gặt hết được.
Chạng vạng sẽ có người trực đêm ở đây.
Nghe người già nói, sẽ có người thất đức nhân lúc mọi người không chú ý tới trộm vào lúc gặt lương thực. Đây quả thực chính là trộm mất mạng của người dân!
Thôn họ thì không có, nhưng nghe nói thôn bên cạnh từng bị trộm lương thực.