*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông già nghênh ngang rời đi, hai người sững ra.
Đồ còn rất nhiều, muốn tìm xe nữa nhưng không có.
Chủ nhiệm phụ nữ cũng có chút oán giận Lục Kiều, nhưng chuyện đã tới nước này, oán giận cũng không có ích gì, chỉ đành đi theo tặng rau.
Đồ của họ rất nhiều, lúc tới nơi, đã ướt đẫm mồ hôi, vô cùng nhếch nhác.
Bảo vệ không biết, còn tưởng họ vào huyện để chào hàng, dĩ nhiên là không cho họ vào, mất cả buổi mới để họ mang đồ vào.
Lục Kiều còn cho rằng mượn cơ hội này nói chuyện, lôi kéo quan hệ. Nhưng vừa nghe nói không phải Lục Ngọc, những lãnh đạo này ngay cả mặt cũng không gặp, bảo thư ký nhận đồ.
Lục Kiều sững sờ, hôm nay vất cả cả ngày, lại không chiếm được chút lợi lộc gì.
Lúc đi về, lại phải gấp rút tìm xe.
Ngồi xe về thôn, trời đã hoàn toàn tối đen, trưởng thôn đang đứng ở cổng thôn đợi họ.
Trưởng thôn đi tới đi lui, giống như bỏng chân. Cuối cùng cũng thấy hai người, hỏi: “Như thế nào rồi?”
Chủ nhiệm phụ nữ mệt đứt hơi: “Đều tặng đi hết rồi.”
Lục Kiều ỷ mình mang thai, không chịu làm gì. Chủ nhiệm phụ nữ cũng sợ ảnh hưởng tới cái thai, chỉ đành làm nhiều hơn.
Lục Kiều tự ôm việc, lại chẳng làm được tích sự gì, chủ nhiệm phụ nữ tức tối trong lòng.
Bà ấy với trưởng thôn là vợ chồng, về tới nhà liền tu ừng ực một ca nước, mới nói: “Lục Kiều không đáng tin!”
Trưởng thôn nói: “Chuyện này còn phải để Lục Ngọc làm, người khác thật sự không có bản lĩnh này.”
Chủ nhiệm phụ nữ hối hận muốn chế.t, toàn thân vừa đau vừa nhức, còn mệt hơn lúc vụ thu, càng nghĩ càng tức, chửi trưởng thôn một trận: “Sau này đừng có bày đặt nữa, không được thì không được. Chuyện Lục Kiều làm, cái khác tôi không nói, đối tượng cô ta tìm ném cô ta ở lại thôn, ra cái giống gì?”
Ngay cả chung thân đại sự của mình còn không đáng tin, còn có chuyện gì có thể trông mong vào cô ta.
Chủ nhiệm phụ nữ không phải người lắm lời, nhưng hôm nay thật sự tức chế.t, Lục Kiều ôm chuyện lại không đảm đương gì, để một mình bà ấy chịu mệt. Trước đây, khi trưởng thôn ra ngoài với Lục Ngọc, đều là nở mặt nở mày, có được lợi ích thực tiễn. Bà ấy theo Lục Kiều chỉ có chịu hành xác.
Chủ nhiệm phụ nữ càng nghĩ càng tức, quát tháo trưởng thôn một trận.
Ngày hôm sau, trưởng thôn đặc biệt tìm Lục Ngọc: “Khi nào cô chuyển nhà?”
Lục Ngọc nói: “Ngày mai chính thức chuyển, tới lúc đó sẽ nấu lẩu!” Buổi sáng cung tiêu xã đã tìm xe ba bánh đưa đồ họ mua tới rồi!
Lục Ngọc mua rất nhiều, sắm sửa cho căn nhà toàn đồ mới toanh. Mấy chị dâu trong nhà đã tới xem tận mấy lần, trong ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ.
Mẹ chồng lập tức đập bàn, chuẩn bị mổ heo! Mấy hôm nay nhà mở cửa, thường xuyên có người tới ngó, người nhà họ Phó đều chiêu đãi.
Sau khi trưởng thôn biết tin, về nhà nói với chủ nhiệm phụ nữ: “Lục Ngọc giúp thôn không ít, chúng ta tặng chút đồ đi!”
Chủ nhiệm phụ nữ liếc trưởng thôn một cái, nói: “Cái này còn cần ông nói?”
Sau đó lấy ra một cái làn, bên trong có hai mươi quả trứng gà, đây là đã chuẩn bị sẵn từ sớm.
Tặng trứng gà là thiết thực nhất, nấu đồ ăn ngon, còn để được lâu.
Sau khi họ xách tới tặng, thấy trong nhà Lục Ngọc không có bao nhiêu người, lại hỏi thăm một chút mới biết mọi người đều đi xem mổ heo rồi.
Trưởng thôn nghe xong, cũng đi tới.
Nhà họ Lục đặc biệt mời một đồ tể từ bên ngoài tới, xách heo ra, heo lại tăng cân, ít nhất phải một tạ hai.
Lúc mổ heo, Lục Ngọc không đi. Cô sợ cảnh tượng m.á.u me này, qua một lúc mới mổ heo xong, bắt đầu xử lý, chuẩn bị đồ đạc, phải làm ruột, xử lý thịt.
Heo cỏ nhà mình nuôi khác hẳn, thịt mỡ bên trong dày một ngón tay, nếu làm mỡ heo, có thể làm ra không ít.
Người nông thôn chưa từng thấy thịt ngon như thế này ở hàng thịt. Không phải là hàng thịt không có, mà là nếu có thịt ngon, hàng thịt đã cất trước! Không tới phiên bọn họ mua được.
Mọi người lần lượt nói muốn mua thịt từ chỗ Tiêu Thái Liên.
Tiêu Thái Liên không muốn bán. Nhưng người hỏi quá nhiều, cộng thêm có mấy nhà quan hệ quả thật không tồi, người ta có thể mở miệng hỏi, thực sự không dễ.