*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bình thường Lục Ngọc cũng không đi, nhưng nhìn thấy bà ấy đói thành thế này, đành nói: “Vừa hay cháu cũng chưa từng đến đó, chúng ta cùng tới nếm thử.”
Lục Ngọc cho bậc thềm, chủ nhiệm phụ nữ mượn dốc xuống lừa, nói: “Được!”
Chẳng trách trưởng thôn ở trong huyện, đâu đâu cũng dựa vào Lục Ngọc, người ta thực sự có bản lĩnh.
Đợi các công nhân ăn xong cơm trưa, có người về văn phòng xưởng nghỉ ngơi, có người đi ra dạo, có người tới tìm Lục Ngọc mua rau.
“Ể, mùa đông còn có rau? Thật hiếm lạ.”
Lục Ngọc nói chuyện lão giáo sư gây trồng rau củ trái vụ cho họ nghe.
“Bao nhiêu tiền?”
“Ba hào một cân!” Lục Ngọc trả lời.
“Giá này của cô hơi đắt đó!”
Lục Ngọc nói: “Hết cách, chi phí của chúng tôi cũng rất cao, không giống kiểu tùy tiện mọc ra từ trong đất!”
Bên cạnh có người thường xuyên vào tỉnh nói: “Rẻ hơn tỉnh, cậu út tôi ở tỉnh nói chỗ đó rau gì cũng có, chỉ là đắt, năm hào một cân lận!”
Vừa nghe ra so sánh, lập tức cảm thấy ba hào cũng không đắt như tưởng tượng.
“Vậy tôi mua một ít.”
“Tôi cũng mua một ít.”
“Nói thật, rau này của người ta tươi thật, óng nước.”
Một người phụ nữ lấy một cái bí đỏ, lại lấy chút đậu đũa, số lượng dưa leo và cà chua không nhiều, cũng lấy một chút, định ăn không.
Cân lên bảy cân, Lục Ngọc nói: “Có muốn lấy đủ mười cân không, chúng tôi tặng hai cân!”
Người này nghe vậy, lập tức nói: “Được, lấy mười cân.” Lại chọn thêm một số rau khác.
Xách túi lớn túi nhỏ về, một người đã tốn một tệ rưỡi.
Chủ nhiệm phụ nữ bị thao tác tiêu tiền sảng khoái của cô ấy làm cho kinh ngạc.
Chẳng trách ai cũng muốn vào xưởng, thật có tiền.
Bình thường bà ấy ở trong thôn cũng coi như giỏi ăn nói, nhưng vừa ra ngoài liền giống như hồ lô bịt miệng, cả buổi không nói một câu, nhìn thấy người đều căng thẳng! Lục Ngọc lại đối đáp mượt mà, thậm chí còn có thể nói một chút phương pháp nấu ăn. Quả nhiên mọi người bởi vì Lục Ngọc, cũng mua nhiều hơn một chút.
Từ khi sạp hàng có người ghé tới, những người khác cũng đều thuận lý thành chương mua.
Thứ như rau xanh, mùa hè thấy không hiếm lạ gì, nhưng bây giờ đã cuối đầu, không còn nữa, bình thường chỉ có thể ăn số cải trắng, củ cải trữ trong nhà, đã sớm ngán rồi.
Muốn ăn chút gì đặc biệt, nhìn thấy rau tươi liền muốn mua về trổ tài.
Bên Lục Ngọc có người bán có người mua, về cơ bản đều là mua năm cân mười cân. Màu sắc của số rau này tươi ngon, trông cũng lành mạnh.
Lần này rau họ mang tới không nhiều, mới hơn hai trăm cân, rất dễ bán hết, tổng cộng bán được mười mấy đơn.
Người tới muộn đã hết.
Chủ nhiệm phụ nữ thu được tổng cộng sáu mươi tệ, lúc thu tiền, tay của bà ấy còn run lên.
Từ nghĩ không bán hết thì phải làm sao, thật sự chưa từng nghĩ sẽ bán hết nhanh như vậy, chỉ còn lại hai cái giỏ rỗng.
Lưu Chương vừa thấy đồ đã bán hết, nói: “Đi, chúng ta đến nhà ăn ăn!”
Chủ nhiệm phụ nữ theo phía sau bọn họ, không hổ là nhà ăn của xưởng gang thép, rất rộng rãi sáng sủa.
Chủ bếp vừa nhìn thấy Lục Ngọc nấu, còn đặc biệt nấu riêng, ngon hơn với nấu cơm tập thể.
Tới chuyến này đủ để chủ nhiệm phụ nữ ghi nhớ trong lòng, quay về có thể c.h.é.m gió hơn nửa năm.
Lần đầu tiên bà ấy ăn được cơm nhà nước, chỉ cảm thấy còn ngon hơn ăn tiệc. Đặc biệt là chủ bếp xưởng gang thép xào món thịt xào ớt, vừa thơm vừa cay vừa hao cơm.
Sau khi ăn xong lau miệng, Lưu Bàng chở họ về.
Có xe đưa xe đón, không hề tốn sức chút nào, buổi trưa còn có thể ăn ké một bữa cơm, chủ nhiệm phụ nữ vô cùng thích ý.
Lưu Chương thấy họ muốn đi, còn nói: “Ngày mai các người không cần đem cơm, vẫn quẹt thẻ của tôi.”
Chủ nhiệm phụ nữ ở bên cạnh nói: “Thế sao mà được?”
Lưu Bàng nói: “Không sao, cha cậu ta là xưởng trưởng, tiền nạp vào thẻ cơm đều không ăn hết!”
Trước đây Lưu Bàng thường xuyên tìm anh ta ăn ké.
Chủ bếp chỗ họ có chứng chỉ đầu bếp.
Nhưng bây giờ Lưu Bàng chỉ thích ăn đồ Lục Ngọc nấu, không còn thích thú mấy với đồ ăn người khác nấu nữa.
Chủ nhiệm phụ nữ cầm sáu mươi tệ trong tay, ngồi trên xe quay về thôn, nghĩ thôi cũng biết thôn sẽ vui như thế nào.