*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bọn họ nói chuyện rôm rả suốt dọc đường, chẳng mấy chốc đã tới huyện bên cạnh.
Cửa hàng mà Lưu Bàng nói được mở từ tỉnh tới, tên là cửa hàng Nhân Dân số 3, rất lợi hại.
Tổng cộng ba tầng, nổi tiếng gần xa.
Từ sau khi cửa hàng này mở, rất nhiều người từ huyện khác đều đặc biệt tới đây mua đồ.
Đặc biệt là quần áo nữ, nghe nói đều là đồ nhập từ Thượng Hải về, rất đẹp.
Lưu Bàng dừng xe xong, ba người xuống xe đi mua đồ, trong cửa hàng phía xa xa còn mở cửa cho họ.
Nhìn thấy sắp tới tết rồi, vừa nhập hàng về, người đã đông như trẩy hội.
Lưu Bàng nói: “Chúng ta dạo lần lượt đi.” Dẫn họ bắt đầu dạo từ lầu một, vừa vào cửa đã nhìn thấy thuốc, rượu, kẹo, trà.
Lục Ngọc vừa thấy liền muốn mua, đặc biệt là kẹo trái cây. Không chỉ có kẹo dẻo vị quýt, còn có kẹo sô cô la nhân rượu, loại kẹo ngon này nhai kỹ ra bên trong có mùi rượu nhàn nhạt, bên ngoài bao bọc bởi sô cô la.
Chỗ bình thường đều không bán, quả nhiên chỗ họ lợi hại.
Phó Cầm Duy vừa nghe Lục Ngọc muốn mua, lập tức đồng ý, cân mỗi thứ một ít, thế mà lại hơn hai cân.
Sau khi Lục Ngọc đựng lại, lại mua thêm ít rượu, thuốc. Rượu, thuốc ở đây đầy đủ hơn một chút, cha Lục thích hút thuốc.
Bình thường nếu có chút chuyện gì, những thứ thuốc có nhãn hiệu này tốt hơn t.h.u.ố.c lá cuốn ở bên ngoài, coi như là hàng tốt trong thôn, mua một ít để dành phòng hờ khi cần.
Còn rượu trắng, Lục Ngọc đều mua rượu chiết.
Giá rượu trắng chiết ra ưu đãi hơn, Lục Ngọc nấu ăn cũng thích bỏ rượu trắng, ở đây là rượu thuần nấu ăn, rất nhiều người giành mua, đều xếp hàng dài rồi, Lục Ngọc cũng không chịu thua, mua hai mươi cân.
Trà cũng mua hai cân, bất luận là nấu trứng lá trà, hay là nấu chút trà sữa cho mình đều được, giá lại tốt, hương vị đậm.
Lúc này mới dạo một quầy hàng, nhưng họ đã không xách nổi đồ mình mua rồi.
Lưu Bàng quay trở lại, chất đồ lên xe, lại trở vào, đuổi theo hai người họ, vừa hay nhìn thấy Lục Ngọc đi tới quầy hàng đồ chín. Lưu Bàng mua chút tai heo và lạp xưởng, anh ấy thích ăn.
Dù sao trong nhà cũng có tủ lạnh, cho dù không ăn hết cũng có thể bỏ đông. Thứ này ở chỗ Lưu Bàng giống như đồ ăn vặt vậy, không có chuyện không ăn hết.
Lục Ngọc không mua, vừa nhìn thấy màu sắc liền biết bên trong bỏ không ít sắc tố.
Cô vẫn thích tự nấu hơn.
Ở chỗ quầy bán đồ ngọt, Lục Ngọc mua hai cân bánh xốp đào, ba cân bánh trứng kiểu cũ.
Trong loại bánh trứng này có trứng, sữa bò, khẩu cảm không thể so với bánh trứng lòng trắng, nhưng bỏ dầu bỏ trứng cũng rất thơm.
Hơn nữa bánh trứng này có một ưu điểm lớn nhất, chính là để lâu.
Bình thường để mười ngày cũng sẽ không hỏng. Sắp đến Tết rồi, trong nhà đông người, có thể mua một ít.
Lục Ngọc cũng cảm thấy cửa hàng số 3 này phồn hoa.
Những mặt hàng bình thường khan hiếm như xe đạp, máy thu thanh, ti vi đều được bày hàng hàng.
Trước mỗi quầy đều chen chúc đầy người, Lục Ngọc nhìn chiếc ti vi mười bốn tấc ba nghìn tệ, nghe nói còn là nhãn hiệu Nhật Bản.
Nghe nói ti vi hiệu này rất tốt.
Ở trong thôn muốn xem phim, đều là chiếu phim ở đầu thôn, không nhà ai có ti vi cả, nếu có một chiếc ti vi, người cả thôn đều sẽ đi xem.
Lục Ngọc không có hứng thú gì với loại ti vi trắng đen này.
Tầng hai là nơi bán một số quần áo và đồ dùng phòng ngủ.
Lục Ngọc nói với Phó Cầm Duy: “Sau này anh cũng là xưởng trưởng rồi, em phải sửa soạn cho anh một chút.”
Phó Cầm Duy vốn đã anh tuấn, nếu nghiêm túc sửa soạn thì càng thêm hút mắt.
Phó Cầm Duy nói: “Không cần đâu.” Anh bình thường không chú trọng sửa soạn gì.
Lục Ngọc lại kiên trì, người dựa vào quần áo, ra ngoài không thể mất mặt.
Sau đó Lục Ngọc chọn cho anh một bộ tây trang đắt đỏ, bên trong phối với một chiếc áo sơ mi, lúc thay đồ vào, mắt Lục Ngọc sáng bừng lên.
Lưu Bàng bên cạnh cũng nhìn tới sững sờ. Biết Phó Cầm đẹp trai, nhưng không biết lại đẹp tới như vậy, cũng nói: “Tôi cũng mua.” Anh ấy có tiền, nhưng mắt nhìn bình thường, mong muốn Lục Ngọc cũng chọn cho anh ấy một bộ.