*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, Lục Ngọc tới ủy ban thôn khá sớm.
Lần này người cùng họ vào thành phố chỉ có một vị giáo sư mập. Các giáo sư chuyên gia khác có người phải về thủ đô làm báo cáo, có người phải viết luận văn, còn phải gây trồng vườn rau, đều rất bận.
So ra, đại hội rau củ quả này đối với họ mà nói là một chuyện rất nhỏ.
Thôn Đại Vũ tổng cộng đi ba người, lần lượt là Lục Ngọc, Thiết Ngưu và Đại Tráng.
Bên phía lều rau đã sớm chuẩn bị rau củ và trái cây.
Mỗi thứ đều được chọn lựa kỹ càng, Lục Ngọc phóng mắt nhìn, ngay cả màu sắc và kích thước đều giống hệt nhau.
Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Các người tới đó cố gắng rau của thôn chúng ta, thuận tiện ra ngoài mở mang tầm mắt.” Ở trong thôn không có cơ hội tốt như vậy.
Vào thành phố là thời cơ tốt mở mang nhãn giới, Lục Ngọc còn được, nhưng vành mắt của hai người Đại Tráng và Thiết Ngưu đều đen, đều bởi vì chuyện này mà hôm qua mất ngủ.
Họ là lần đầu tiên tới thành phố lớn nên có hơi căng thẳng.
Đại Tráng và Thiết Ngưu thấy nét mặt Lục Ngọc bình thường, còn có thể ở bên cạnh nói chuyện với chủ nhiệm phụ nữ, càng thêm bội phục cô, thật sự quá bình tĩnh, không căng thẳng và kích động giống như họ.
Lục Ngọc nói: “Chúng ta phải mang nhiều rau như vậy à?” Cũng không biết họ có thể cầm nổi không, ba thùng rau, hai thùng dưa lưới, đều là quả cực lớn được lựa chọn tỉ mỉ. . Truyện Tiên Hiệp
Thiết Ngưu vừa nghe Lục Ngọc nói vậy, lập tức vỗ n.g.ự.c nói: “Để tôi bê, không thành vấn đề.” Anh ấy không giỏi cái gì, nhưng sức lực không hổ thẹn với tên của anh ấy.
Bình thường đồ hơn hai trăm cân giống như chơi, anh ấy vác lên là đi, là người có sức mạnh nổi tiếng trong thôn.
Thấy như vậy, Lục Ngọc cũng không tiện nói nhiều, chỉ đành đồng ý.
Sau đó họ được máy kéo trong thôn kéo vào huyện.
Hai người Đại Tráng và Thiết Ngưu ngồi trên thùng xe máy kéo, nhìn bên ngoài, đột nhiên dạt dào cảm xúc. Cuối cùng cũng sắp đến thành phố lớn rồi, cũng không biết rau củ trong thành phố lớn có ngon như rau chỗ họ không.
Tới huyện, phải tập hợp với lãnh đạo huyện trước rồi cùng đi, trong huyện cử một người đàn ông trung niên gầy nhom đeo kính.
Giáo sư mập biết người đàn ông trung niên này, lập tức cười nói: “Cán sự Lý, chúng ta lại gặp mặt rồi!” Cán sự Lý cũng nói: “Phải đó! Vào thành phố khảo sát học tập.”
Người như họ thường xuyên ra ngoài, vẫn ổn hơn một chút, biết Lục Ngọc bọn họ chưa từng đi xa, chỉ đành dặn dò nói: “Lần này vào thành phố dự hội, các người phải vực tinh thần lên, không thể đánh mất bộ mặt của huyện, cơ hội lần này là lãnh đạo lớn giành lấy với cấp trên!”
Đại hội rau củ trong thành phố lần này là một buổi tụ hội chuyên gia cấp tỉnh, tới thành phố để tổ chức. Trong huyện vô cùng xem trọng.
Nếu để mất mặt ở bên ngoài, điện thoại sẽ gọi tới chỗ lãnh đạo lớn trong huyện, coi như xong đời.
Đây là ý thức tập thể đặc hữu ở niên đại 80.
Lục Ngọc trịnh trọng hứa với họ.
Sau đó cán sự Lý nói: “Chúng ta thu xếp lên xe!” Sau đó phát vé cho mỗi người, vé họ mua đều là vé ngồi.
May mà huyện cách thành phố không xa, ngồi tàu lửa ba tiếng là tới.
Nhưng tới ga tàu, Lục Ngọc ngơ ra.
Ấn tượng của cô với tàu lửa trước giờ đều là sạch sẽ gọn gàng, tàu lửa trước mắt, cái gì cũng xách lên, có người xách gà sống, có người gánh đòn gánh, còn có bán đồ ăn vặt trong toa tàu.
Cả toa tàu hỗn loạn, lên xe toàn phải chen lấn, may mà đoàn người bọn họ có Thiết Ngưu mới thuận lợi lên xe.
Thiết Ngưu vác năm thùng lớn, vừa đi lên bỏ đồ ở chỗ nối giữa các toa xe, trực tiếp chắn nửa mặt.
Thiết Ngưu có chỗ ngồi, nhưng những thứ đồ này khó dời vào trong.
Nói: “Tôi ở đây trông!”
Lục Ngọc nói: “Vậy chúng ta luân phiên tới canh đi.”
Thiết Ngưu hoàn toàn không quan tâm nói: “Không cần, tôi nguyện ý đứng. Hơn nữa, trên tàu lửa cũng không an toàn. Tôi ở đây, mọi người cũng yên tâm!”
Thời này, trên tàu lửa thường xuyên sẽ có trộm hoặc người không có ý tốt.
Hơn nữa chỗ liên kết các toa xe đầy rẫy mùi khói nồng nặc, bây giờ Lục Ngọc vẫn đang ở giai đoạn cho con bú, trước khi tới trưởng thôn đặc biệt dặn dò hai người họ nhất định phải chăm sóc tốt Lục Ngọc.
Anh ấy vẫn luôn ghi nhớ.