Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 382: Đắt khách như tôm tươi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ma lạt thang chỉ là một món ăn vặt thông thường, đi theo hướng số lượng, Lục Ngọc thích mọi người náo nhiệt ăn một bữa. Nếu ăn xong có thể khen một câu ngon, là được.

Nấu ăn là sở thích của cô.

Lục Ngọc ở một bên bán, con trai được cái bàn nhỏ đầu tiên, cậu không khóc không quấy, giống như con mèo chiêu tài ngồi ở đó. Đôi mắt tròn xoe, nhìn mọi người ăn.

Có lúc còn sẽ thèm thuồng nuốt nước miếng. Những thứ này quá k1ch thích với trẻ con, Lục Ngọc không cho cậu ăn.

Tiểu Tích Niên cũng không quậy, chỉ ở bên cạnh nhìn. Thi thoảng mấy dì mềm lòng, bồng cậu suýt xoa một lúc.

Buổi chiều, sau khi chàng trai quay về, trên người mang theo mùi thơm của ma lạt thang.

Đợi tới giờ đi làm, đồng nghiệp xung quanh đều tới hỏi thăm: “Cậu ăn gì vậy, sao trên người lại thơm như thế?”

Anh ta lập tức tấm tắc nói: “Hây, anh không biết cái người nấu đồ ăn cực ngon mấy năm trước lại tới chỗ chúng ta bán ma lạt thang! Lượng mì rất đủ, mùi vị siêu ngon!”

Sau đó bắt đầu miêu tả, chưa từng ăn qua rau giòn ngọt và sợi mì dai như thế.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Anh ta nói mãi nói mãi, chọc thèm chính mình, bụng đã ăn no, nhưng miệng vẫn thèm.

Mọi người vốn ngửi mùi trên người anh ta, không có tâm tư làm việc, lại nghe anh ta miêu tả như vậy, lập tức nói: “Được được, tan làm tôi đi xem thử!”

“Chỉ một tệ một phần?”

“Đúng vậy!”

“Vậy chúng ta cùng đi ăn đi.”

“Được, chúng ta đi chung.”

Năm đó Lục Ngọc bán lòng heo tích lũy không ít khách quen, không nói ma lạt thang, chỉ dựa vào cá nhân cô, mọi người đều muốn tới thử.

Tiệm Lục Ngọc mở nằm ở gần các xưởng, cũng chỉ bán trưa và tối, bán hết thì về nhà.

Các dì trong tiệm vừa thấy còn thừa nhiều rau như vậy liền có hơi nồng nhiệt, chỉ hận không thể bán hết số rau này đi, tuyệt đối đừng lỗ, họ tìm một công việc không dễ.

Lục Ngọc lại rất bình tĩnh nói không sao. Bây giờ họ có tủ lạnh, nếu bán không hết thì có thể bỏ vào trong tủ lạnh, cũng có thể giữ tươi một ngày.

Buổi trưa tổng cộng bán hai mươi ba bát, đợi tới tối, chuông tan làm vừa reo lên, liền nhìn thấy có rất nhiều người chạy thẳng tới tiệm ma lạt thang.

Vừa đi vào liền nói: “Bà chủ, làm ba bát ma lạt thang!” Lục Ngọc lập tức nói: “Được.”

Chàng trai buổi trưa đã ăn rồi, buổi tối vẫn tới ăn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 17: Chương 17:

Thực sự quá thèm, anh ta vừa tới ăn ngược lại giống như chủ nhân vậy, nói cho những người lần đầu tới biết, dùng rổ nhỏ gắp rau thế nào, thích ăn gì thì có thể gắp thêm, không thích ăn gì thì có thể bỏ qua.

Loại mô thức tự chọn này, đối với họ mà nói quá mới mẻ.

Có người muốn gắp mỗi thứ một chút, cũng có người đặc biệt gắp rau mình thích ăn.

Chỉ riêng sự mới mẻ này đã xứng đáng một tệ.

Sau khi chọn xong, đợi nấu rau nấu mì, bỏ gia vị. Làm xong, họ bưng lên bàn.

May mà họ tới sớm một chút, họ ngồi ở trên ăn, người tới sau đã xếp hàng dài rồi.

Lục Ngọc không mới lạ gì với cảnh này, không chút hoảng loạn.

Ba dì nhìn thấy cuối cùng tiệm cũng đông khách, mới yên tâm.

Ngày đầu tiên Lục Ngọc chỉ chuẩn bị tổng cộng một trăm phần ma lạt thang. Buổi trưa đã bán hơn hai mươi phần.

Buổi tối chẳng mấy chốc đã bán hết, áy náy nói với những người xếp hàng phía sau: “Ngày mai hãy tới nhé! Đã hết rồi.”

Những người tới muộn đó ngửi mùi hương này liền muốn ăn, lại nhìn mấy người đang ăn, ăn tới đầm đìa mồ hôi, lại càng thèm.

Không ngờ họ tới muộn, vẫn chưa ăn được, lập tức dặn dò Lục Ngọc: “Ngày mai cô phải làm nhiều một chút!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lục Ngọc nói: “Được.” Ngày đầu tiên khai trương không làm nhiều như thế.

Nấu rau rất nhanh, có người thấy trong tiệm hết chỗ, bèn mang về ăn.

Sau khi tất cả mọi người trong tiệm ăn xong, ba dì dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, rửa bát.

Ngày mai còn tiếp tục đi làm, Lục Ngọc là người về cuối cùng, tắt đèn, đưa tay bồng Tích Niên, thằng bé đã ngoan ngoãn ở đây cả ngày.

Lục Ngọc bồng cậu thơm vào má cậu bé, đôi tay ngắn ngủn của thằng bé ôm chặt cổ của mẹ.

Lục Ngọc hơi áy náy: “Tích Niên mệt không, ở đây vui không?”

Thằng bé gật đầu nói: “Vui ạ.” Nhìn thấy mọi người đều đang ăn đồ, rất kiêu ngạo.

Cậu ưỡn n.g.ự.c cao lên: “Đồ mẹ làm là ngon nhất.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.