*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi quay về, Lục Ngọc vội vàng tặng quà đã chuẩn bị xong cho mẹ chồng và mẹ ruột.
Nhà họ Phó còn do dự chuyện sang nhà họ Lục, nếu ăn cơm, mỗi anh chị dâu cử một người đại biểu tới là được, nếu không phải bao nhiêu cơm canh mới đủ ăn chứ!
Lục Ngọc vội vàng nói: “Mẹ con nói rồi, người lớn trẻ nhỏ đều đi, bày ba bàn cho náo nhiệt.” Bây giờ nhà họ Lục nuôi heo khổ trước sướng sau.
Mổ một con heo, thật sự không sợ không đủ ăn.
Mọi người nghe vậy, vội vàng lấy đồ đẹp bình thường không nỡ mặc ra, đến nhà họ Lục ăn cỗ.
Bây giờ nhà họ Phó và nhà họ Lục là gia đình vẻ vang nhất thôn, hai nhà còn cùng nhau ăn tết, khiến người ta ngưỡng mộ muốn chế.t.
Nhìn thấy ống khói nhà họ Lục bốc khói nghi ngút, mùi thơm rất nhanh bay ra, tuy nói không phải do Lục Ngọc nấu nhưng thịt là thịt ngon, nấu thế nào cũng thơm.
Năm nay là năm nhà họ Lục vui vẻ nhất.
Gia đình chị hai Lục, chị cả, nhà họ Phó đều tới ăn tết.
Chị cả và chị hai ở trong nhà bếp phụ, Lục Ngọc cũng muốn vào, kết quả bị đuổi ra, bảo cô nói chuyện cùng mọi người.
Lục Ngọc nhỏ nhất, bình thường nhà mẹ sủng cô, để cô ở trong nhà cắn hạt dưa nói chuyện là được.
Bọn trẻ đuổi bắt trong nhà.
Mẹ Lục và cha Lục cười thích chí, bình thường họ cô đơn quen rồi, hôm nay thấy trong nhà náo nhiệt như vậy, vui tới nỗi không biết làm thế nào mới tốt.
Họ lấy hết đồ ngon trong nhà ra, kẹo, nước ngọt, bánh ngọt gì đó, còn có sô cô la đồng tiền vàng Lục Ngọc mang về lần trước, trực tiếp chia hết cho bọn trẻ.
Tiêu Thái Liên nói: “Ây da, thông gia, phung phí đồ tốt hết rồi, đừng cho nữa!”
Mẹ Lục nói: “Mua về chính là cho bọn trẻ ăn mà.”
Mấy chị dâu nhà họ Phó vội vàng bảo các con nói cảm ơn bà, sau đó chúc tết sớm.
Ai biết mẹ Lục đã sớm có chuẩn bị, phát lì xì cho từng đứa, mở ra xem, bên trong đều là năm tệ.
Vội vàng nói: “Thím ơi, nhiều quá rồi!” Họ không cho bọn trẻ nhận. Đám trẻ này cũng nghe lời, không cho nhận chúng cũng không nhận.
Mẹ Lục nói: “Không nhiều không nhiều, đây là cho bọn trẻ, không phải cho cô cậu, đừng có bóc ra xem!”
Mọi người thấy vậy cũng chỉ có thể nhận, nghĩ lần sau phải hồi lễ nhiều chút.
Chẳng mấy chốc, lẩu đã bày lên.
Cánh đàn ông đều vây lại một bàn uống rượu, cha Lục vô cùng vui vẻ. Trước đây muốn uống cũng không có nhiều người uống cùng ông như vậy.
Phó Cầm Duy bình thường không uống rượu mấy, nhưng tới đây, cũng uống cùng với mọi người.
Chị hai Lục nói: “Em đã mua bao nhiêu rượu vậy, chị thấy cha vui, chắc chắn sẽ uống sạch rượu cho coi!”
Lục Ngọc nói: “Nếu thích uống, sau này lại mua cho ông ấy, rượu này tốt, uống cũng không say lắm.”
Trong nhà rôm rả, đám trẻ chụm lại uống nước ngọt, còn có tiền mừng tuổi.
Cánh phụ nữ vây lại một bàn, Lục Ngọc đã chuẩn bị sẵn riêng lì xì to cho chị hai Phó và chị cả Lục, may nhờ họ giúp đỡ, trong tiệm mới có thể thuận lợi như vậy.
Ở trước mặt mọi người, cho mỗi chị em dâu một sợi dây chuyền vàng, loại bảy tám gam.
Dây chuyền vàng mặc kệ ở đâu cũng đều là đồng tiền mạnh, vừa lấy dây chuyền ra, mọi người cũng đều ngơ ngác, liên tục nói không nhận, cô quá tốn kém rồi.
Lục Ngọc nói: “Không sao, năm nay kiếm được chút ít.”
Mọi người nói: “Tiền em kiếm, nhưng tiêu cũng nhiều, mua xe lại mua xăng dầu, tốn bao nhiêu tiền chứ? Lần sau không được mua như vậy nữa!”
Lục Ngọc gật đầu, mọi người mới nhận dây chuyền. Sau đó mọi người náo nhiệt ăn cơm.
Nụ cười trên mặt cha mẹ Lục chưa từng tắt, chẳng mấy chốc lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lục Ngọc ngồi gần hơn, vội vàng ra mở cửa, mở cửa ra nhìn, kinh hỉ gọi: “Mẹ nuôi?”
Phó Chi từ ngày đến tỉnh cũng không quay về nữa, ngay cả hoa hồng ở xưởng cổ vịt đều là kế toán gửi vào tài khoản của bà ấy.
Nhưng mỗi lần Phó Cầm Duy vào tỉnh xử lý công việc, Phó Chi đều sắp xếp người tiếp đãi, đặc biệt chiếu cố anh.
Việc làm ăn bây giờ của Phó Cầm Duy có thể tốt như vậy, Phó Chi cũng giúp đỡ không ít.