*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Ngọc và Phó Cầm Duy, Nữu Nữu cùng đến nhà thi đấu, xa xa nhìn thấy Phó Tích Niên, năm nay cậu đã mười chín rồi, thời gian trước vừa được chọn vào đội quốc gia.
Lúc thi đấu, ngày càng trầm tĩnh, rất có phong phạm đại tướng.
Phó Tích Niên trẻ trung, cộng thêm đẹp trai, đã thành ngôi sao thể thao rồi.
Nhưng cậu khiêm tốn, luôn không nói nhân vật nổi tiếng trên báo kinh tế chính là cha của cậu.
Bắn cung là một việc yêu cầu can đảm và tinh thần. Hôm nay cảm ứng tay của Phó Tích Niên rất tốt, liên tục ba vòng mười điểm.
Chỉ cần khúc sau không trượt bia, huy chương vàng sẽ vào tay.
Phó Cầm Duy nhìn con trai, cũng tỏ vẻ kiêu ngạo.
Nữu Nữu ở bên cạnh nói: “Anh trai lợi hại quá!”
Lục Ngọc mỉm cười.
Bây giờ hai đứa trẻ này rất bổ trợ nhau, Phó Tích Niên học hành bình thường, nhưng thi đấu thể thao vô cùng lợi hại. Nữu Nữu thì kế thừa thiên phú học bá của cha, từ tiểu học tới cấp hai, đứng nhất tất cả các môn.
Lần này họ tới, không nói trước với con trai.
Vốn muốn đợi cậu thi đấu xong, cả nhà cùng ăn cơm.
Lại thấy Phó Tích Niên vừa thi xong, có một bạn nữ đưa nước cho cậu.
Mắt Lục Ngọc lập tức nóng rực: “Con trai anh có bạn gái rồi?” chưa từng nghe cậu nói.
Phó Cầm Duy nói: “Cũng nên tìm rồi.”
Cô gái này trông rất rạng rỡ, nhìn một cái là biết thuộc kiểu con trai thích.
Quả nhiên vừa nãy lúc thi đấu còn bình tĩnh, bây giờ nhận nước do cô gái đưa tới, liền cười xấu hổ, ngay cả Nữu Nữu cũng nhìn ra hai người có vấn đề.
Phó Cầm Duy nói năm đó mình lớn cỡ con trai, đã sắp kết hôn rồi.
Thấy con trai không hẹn hò, anh cũng sốt ruột, bây giờ thấy cậu thân mật với một cô gái trước đám đông như vậy, liền biết bình thường chắc chắn cậu giấu gia đình.
Lục Ngọc nói: “Chúng ta dọa nó một chút.”
Phó Cầm Duy gật đầu nói được.
Sau đó Lục Ngọc liền gọi điện thoại cho cậu, nói đợi lát nữa muốn mời cậu và cô gái bên cạnh ăn cơm!
Phó Tích Niên dại ra, cậu không biết cha mẹ và em gái đều tới xem cuộc thi này! Còn bất cẩn bại lộ chuyện tình cảm, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, vốn không nhìn thấy người. Phó Tích Niên lập tức căng thẳng nói với bạn gái: “Đợi lát nữa cha mẹ anh muốn tới gặp em, chúng ta cùng ăn bữa cơm!”
Hai người đã bí mật qua lại nửa năm, trong đội biết, nhưng cha mẹ vẫn chưa biết.
Nói xong, bạn gái cũng căng thẳng: “A, nhưng em còn chưa chuẩn bị xong!”
Phó Tích Niên nói: “Để anh lo!” Tuy cậu không có tự tin gì, nhưng luôn phải cho bạn gái chút dũng khí mới được.
Phó Tích Niên cùng bạn gái tới nhà hàng. Đi vào, bạn gái cậu mới phát hiện, cha cậu thế mà lại khách quen trên báo kinh tế, đại lão bất động sản chính cống.
Bạn nữ này cũng xuất thân từ gia đình khá giả, vốn tưởng gia cảnh của sinh viên thể thao đều rất tệ, không ngờ Phó Tích Niên cho cô ấy cái nhìn mới.
“Chào chú, chào dì, chào em!” Bạn gái ngoan ngoãn chào hỏi.
Phó Tích Niên nói: “Cha, mẹ, Nữu Nữu, đây là bạn gái con!” Cậu trịnh trọng lại căng thẳng giới thiệu.
Lời vừa dứt, cô gái đỏ mặt, lại có hơi căng thẳng.
Trong đầu toàn nghĩ phiên bản trong phim truyền hình: Cho cô năm trăm vạn, rời khỏi con trai tôi!
Ai biết lúc cùng nhau ăn cơm, Lục Ngọc còn đặc biệt gọi món ngon cho cô ấy.
Hơn nữa Lục Ngọc cũng quá trẻ, quá xinh đẹp.
Bạn gái của Phó Tích Niên cũng đơn thuần, chẳng mấy chốc đã nói ra chuyện hai người từ quen biết tới xác lập quan hệ!
Phó Cầm Duy hận sắt không thành thép, vốn tưởng heo nhà mình nuôi sẽ ăn cải trắng, không ngờ hai người ở bên nhau là do bạn nữ chủ động, anh quá thất vọng với con trai.
Thằng nhóc thối này may mà có gương mặt đẹp trai, được con gái chủ động, nếu không đời này phải ế chỏng vó.
Lúc ăn cơm, Phó Tích Niên luôn muốn biết họ có thích bạn gái của cậu không, nói: “Cha mẹ, hai người đồng ý rồi sao?”
Lời vừa dứt, cô gái cũng căng thẳng.
Lục Ngọc nói: “Chỉ cần các con cảm thấy ổn là được.”
Phó Cầm Duy còn sốt ruột hơn: “Hay là, mau chóng đăng ký kết hôn đi.” Chỉ dựa vào thằng con ngốc này, rất phí sức.
Phó Tích Niên và bạn gái nghe vậy, đều vui vẻ cười tươi, lúc nhìn nhau, trong mắt đều mang theo mật ngọt nồng thắm.
Phó Cầm Duy nhìn, cũng nói: “Làm như ai không có vợ vậy!” Nói xong, cũng ôm Lục Ngọc.
Hai người họ chưa từng tránh thân mật trước mặt con, anh đã có hai đứa con rồi, tình cảm vẫn như thuở ban đầu.
Ván này Phó Cầm Duy thắng rồi.
– HẾT SẠCH-