*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Ngọc ôm cháu gái nhỏ vào lòng, đi vào thôn, trời đã hoàn toàn tối đen, rất nhiều người đều về nhà ngủ rồi, nhà bật đèn đều khá ít.
Tới cổng thôn, mẹ Lục với cha Lục xuống xe, loạng choạng đi về nhà.
Lục Ngọc và Phó Cầm Duy về nhà họ Phó. Dường như cháu gái có hơi căng thẳng, vẫn luôn nắm chặt góc áo của cô.
Khi Lục Ngọc về tới nhà, rất nhiều người đều ngủ. Trong nhà còn thoang thoảng mùi vịt kho nhàn nhạt.
Tuy Lục Ngọc không ở nhà chủ trì đại sự, nhưng cô đã điều phối xong gia vị, chị ba Phó bọn họ ngày ngày theo cô làm, trong tình huống có gia vị cũng có thể kho ra rất ngon.
Lục Ngọc vừa vào nhà liền nghe có người đi ra từ mấy căn phòng. Họ đều rất để tâm chuyện nhà của Lục Ngọc, nghe nói chị cả của cô bị đánh rất thảm.
Lục Ngọc vừa thấy ba chị dâu, Tiêu Thái Liên đều khoác áo đi ra, lên tiếng chào.
“Mẹ, chị dâu.”
Tiêu Thái Liên lập tức gọi họ vào phòng mình nói vắn tắt sự việc.
Lục Ngọc nói ra, chị hai Phó đã rơi nước mắt: “Gả cho một người không biết tốt xấu như vậy sao mà tốt được.”
Tiêu Thái Liên nói: “Bà nội con toàn làm chuyện xấu xa, tốt xấu gì cũng là cháu gái ruột, sao lại không biết lựa chọn kỹ càng chứ.” Con gái một khi gặp người không tốt sẽ lỡ dỡ cả đời.
Lục Ngọc ừm một tiếng, nói: “Đây là con của chị cả con, hôm nay ngủ với chúng con trước, ngày mai rồi tính.”
Tiêu Thái Liên một đống cháu trai, đứa nào cũng khỏe mạnh kháu khỉnh. Nhìn thấy đứa nhỏ này thật sự không giống năm tuổi, nói: “Được.”
Nói xong còn cho Lục Ngọc một tệ: “Cái này cho chị cả con, chịu khổ như thế, đại nạn không chế.t ắt có hậu phúc.”
Mấy chị dâu khác theo Lục Ngọc kiếm được chút tiền, lúc này thấy mẹ chồng đã như vậy, họ không cho cũng ngại. Mẹ chồng cho một tệ, họ bèn cho tám hào, không tính là ít, họ không thể vượt qua mẹ chồng được. Lục Ngọc nhiều lần từ chối sau đó mới nhận.
Tiêu Thái Liên nói: “Hôm nay mọi người đều đói rồi, không thừa cơm, con trộn chút mì, tùy tiện ăn một miếng đi.”
Lục Ngọc gật đầu, hôm nay tức giận không nhẹ, nếu không phải Tiêu Thái Liên nhắc nhở, cô cũng quên mất chuyện đã không ăn cơm một ngày rồi.
Lúc chưa ăn cũng không cảm thấy đói, nhưng Phó Cầm Duy cũng chưa ăn, đứa nhỏ cũng chưa ăn, cô định vào bếp nấu bữa ăn đơn giản.
Mấy chị dâu còn chưa đi, đều theo cô vào nhà bếp, lần lượt móc ra hai tệ góp vốn cổ vịt. Mỗi ngày họ đều đầu tư chia tiền, ba người này chưa ngủ chính là đợi đưa tiền. Chuyện bán đồ này là nguồn thu ít ỏi của cả nhà, đều không nỡ buông tay.
Lục Ngọc nhận tiền, qua một lúc Tiêu Thái Liên cũng tới, đưa cho Lục Ngọc hai tệ tiền đầu tư, lại nói hai câu: “Để đứa nhỏ lăn giường cũng rất tốt, sau này hai đứa sinh con sớm chút.”
Tiêu Thái Liên chỉ cảm thấy thằng út nhà bà đã trao cả trái tim lên người Lục Ngọc rồi, cô cũng thật sự giỏi giang, chỉ là hai người chưa có con, khiến bà bận lòng.
Lục Ngọc đồng ý, rất nhanh canh nóng hổi đã ra lò, sau khi dùng rau cải trắng xào thơm cho vào, ăn cũng không tồi.
Phó Cầm Duy ăn hai bát lớn, cháu gái cũng ăn một bát nhỏ, Lục Ngọc ăn một bát nhỏ. Rất nhanh họ quay về phòng.
Lục Ngọc ngủ ở giữa, để cháu gái ngủ ở trong cùng, Phó Cầm Duy ngủ ở ngoài.
Giường không lớn, hai người ngủ vừa đủ, có thêm một đứa nhỏ trông khá chật chội. Cô có thể cảm nhận được thân thể của Phó Cầm Duy dán chặt vào cô, nhiệt độ của đối phương nóng tới đáng sợ.
Lục Ngọc dỗ đứa nhỏ ngủ trước, cô lại không ngủ, đầu óc đều đang nghĩ làm sao để trưởng thôn ra mặt giúp giải quyết chuyện của Tiết Thắng Lợi.
Nằm trên gối, Lục Ngọc vẫn không kháng cự lại cơn buồn ngủ nặng nề, rất nhanh cũng ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau, Lục Ngọc lấy cổ vịt, đầu vịt, cánh vịt và chân vịt mỗi thứ hai cái bỏ vào trong hộp cơm nhỏ, lại tới cửa hàng ở đầu thôn mua một chai rượu, đến văn phòng của trưởng thôn!
Mỗi sáng trưởng thôn đều sẽ ở trong thôn đọc báo, báo trong thôn chỉ có báo nhỏ địa phương, hơn nữa mỗi lần đưa tới đều đã quá kỳ. Hôm nay, ông ta vừa tới đây đã ngửi thấy một mùi thơm, rõ ràng sáng nay đã húp bát cháo, nhưng không có dầu nước gì, trong bụng vẫn kêu ột ột.