Thời gian dần trôi qua, đã hai tuần kể từ sau ngày khai giảng.
Trì Noãn luôn chăm chỉ học tập, đối với người ngoài, cô ngoại trừ có chút trầm mặc hơn trước đây, còn lại đều không hề thay đổi; còn Cố Ninh Tư, mọi người đối với việc nàng vắng mặt đã không còn ngạc nhiên nữa, dù sao cũng là người chơi hệ nhân dân tệ—- Cho đến khi Trần Tư kể lại những gì mà nàng nghe được từ tổ tiếng Anh.
“Các giáo viên đều nói Cố Ninh Tư sẽ không tới trường nữa!”
“Cái gì cái gì?”
“Cái gì mà không tới nữa?”
“Tại sao lại không tới? Cậu ấy lại chuyển trường sao?”
“…”
Từ Đan nghe được một lúc thì hỏi Trì Noãn: “Noãn Noãn, cậu có biết chuyện này không?”
Trì Noãn đang sắp xếp lại bài tập ngữ văn, cô vờ như không nghe Từ Đan nói gì, rời khỏi chỗ ngồi rồi đến văn phòng giao bài tập.
Hà Lệ Văn đang soạn bài, nàng là chủ nhiệm của ban 6, nhất định đã biết tin Cố Ninh Tư không đến Nhất trung nữa sớm hơn cả những giáo viên tổ tiếng Anh.
Trì Noãn đặt bài tập xuống, ánh mắt đằng sau thấu kính của Hà Lệ Văn thoáng do dự, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Trì Noãn xoay người về lớp.
Trong lớp vẫn ồn ào như cũ, cô đã tập mãi thành quen, vẫn như mọi khi, cô nhìn về phía chỗ ngồi của Cố Ninh Tư trước.
Ghế của Cố Ninh Tư trống không, nhưng trên bàn lại bị Chu Đạt Mậu bừa bộn chất đầy sách giáo khoa. Nàng không đến, bàn học của nàng liền bị cậu chiếm ngay lập tức.
Tình trạng này rất phổ biến ở học kỳ trước, nhưng lần này lại chói mắt khó tả. Trì Noãn đi thẳng tới, gạt toàn bộ sách mà Chu Đạt Mậu đặt trên bàn của Cố Ninh Tư sang một bên.
Sách vở va vào nhau, nhiều quyển sách bị đẩy ra ngoài, loạt soạt rơi xuống đất.
“…” Chu Đạt Mậu khó hiểu, “Lớp trưởng, cậu làm gì thế?”
Trì Noãn: “Đừng chiếm chỗ của cậu ấy.”
Chu Đạt Mậu: “Cậu ấy cũng không có ở đây nữa, mình chiếm thì sao chứ? Chọc tới cậu à?”
Trì Noãn: “Phải, chọc tới mình.”
Các bạn học chú ý tới động tĩnh bên này đều khó hiểu nhìn nhau, Triệu Tinh Tinh lập tức kéo Trì Noãn về chỗ ngồi, Đỗ Mẫn nhặt sách vở bị rơi của Chu Đạt Mậu, quở trách cậu: “Cậu làm gì vậy hả? Mồm miệng xấu như thế, nói chuyện tốt một chút không được à?”
Chu Đạt Mậu nhịn xuống, nhưng không nhịn được: “Đệt…! Lớp trưởng thật hung dữ.”
Trì Noãn ngồi vào chỗ, Từ Đan định nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt nặng nề của cô, cái gì cũng không dám nói.
Tiết tự học buổi tối, Chu Đạt Mậu mang cho Trì Noãn một cốc trà sữa nóng để tạ lỗi.
“Đều trách mình, là mình sai trước, lớp trưởng đại nhân bớt giận được không…? Chỉ là lão đại đã chuyển đi rồi, chuyện này cũng đâu thể trách mình đúng không? Mình làm bạn cùng bàn với cậu ấy, trước giờ đều ân cần không dám đắc tội, đi theo làm tùy tùng cho cậu ấy, không có công lao cũng có khổ lao…”
“Còn có, cậu ấy không đến Nhất trung nữa, trong lòng mình cũng trống trải lắm chứ, không có cậu ấy bảo vệ, mình cảm thấy đi học đều không an toàn.”
Trì Noãn ngẩng đầu, liếc nhìn cậu một cái.
“… Được rồi.” Chu Đạt Mậu gãi đầu, “Tóm lại, mình sẽ không động vào bàn của cậu ấy nữa, mình không động là được chứ gì?”
Trì Noãn đưa trà sữa cho Từ Đan.
Thứ bảy, Tiết Mân đến ký túc xá của các cô và mời các cô ăn tối, đây là chuyện đã được quyết định từ đêm giao thừa.
Địa điểm được sắp xếp tại một nhà hàng tư nhân, không gian và hương vị thuộc hàng tốt nhất ở Vân thành, nhóm Từ Đan ăn ngon khen không dứt miệng, nói là lần sau sẽ lại tới đây.
Tiết Mân nghe xong chỉ mỉm cười.
Ăn xong, năm người đi dạo dọc bờ kè phía sau nhà hàng để tiêu cơm. Tiết nguyên tiêu vừa qua, những chiếc đèn lồng treo bên bờ sông vẫn chưa được tháo xuống. Từ Đan líu lưỡi đọc câu đố chữ viết trên đèn lồng, Đỗ Mẫn ha ha cười nhạo ngữ văn của nàng quá kém, đọc chữ không rõ. Hai người một lời không hợp liền đánh nhau.
Trì Noãn quay đầu lại, thấy Tiết Mân đang tựa vào lan can hút thuốc.
Trì Noãn đi về phía nàng, Tiết Mân nghe thấy tiếng bước chân, đảo mắt thì thấy là Trì Noãn, liền theo phản xạ có điều kiện dập tắt thuốc.
Ai ngờ Trì Noãn lại hỏi nàng: “Có thể cho mình một điếu không?”
Tiết Mân: “…”
“Không.” Tiết Mân cong khóe môi, “Chúng ta nên đi đoán câu đố thì hơn.”
Sau đó Tiết Mân đưa các cô về trường, Trì Noãn cùng các bạn cùng phòng bước vào cổng trường. Cô lấy điện thoại trong túi xách ra, như thường lệ gọi điện cho Trì Thanh Xuyên. Trong lúc chờ đợi, Trì Noãn nghe thấy Tiết Mân gọi tên cô.
Cô quay đầu lại.
Tiết Mân ở trong xe nói: “Tạm biệt.”
Trì Noãn vẫy tay về phía nàng, Tiết Mân mỉm cười, sau đó xe liền đưa nàng rời đi.
Một lúc lâu sau Trì Thanh Xuyên mới bắt máy, Trì Noãn chỉ nghe được tiếng khóc đến khàn cả giọng của Tiểu Ngô Đồng. Cô lo lắng hỏi: “Tiểu Ngô Đồng sao vậy ạ?”
“Anh vừa mới giặt đồ cho thằng bé, nó lăn xuống giường, anh xem thì thấy… Trán đỏ bừng.” Trì Thanh Xuyên vừa nói vừa dỗ Tiểu Ngô Đồng.
Trì Noãn: “Chị dâu không có ở nhà sao?”
Trì Thanh Xuyên: “Ừm.”
Anh không nói Nhạc Vân đi đâu, cũng không nói chị đi làm gì, chỉ là một chữ “Ừm”, Trì Noãn cảm thấy không đúng, nhưng cũng không biết phải nói gì.
Sau khi cùng bạn cùng phòng trở về ký túc xá, từng người đi tắm rửa, Trì Noãn đọc sách đến tận đêm khuya, đến khi thực sự không chịu nổi nữa mới lên giường ngủ.
Ngày hôm sau, còn đang mơ màng ngủ, Từ Đan đã ở trên giường hét lên: “Không thể nào! Tiết Mân thật sự đi du học sao!?”
Cơn buồn ngủ của mọi người bị câu nói không đầu không đuôi này đánh bay, Trì Noãn cùng Đỗ Mẫn và Triệu Tinh Tinh đều lấy điện thoại ra. Trong nhóm chat 5 người, có tin nhắn của Tiết Mân.
Một bức ảnh chụp vé máy bay cho chuyến bay nước ngoài.
“Vốn là muốn đích thân nói cho các cậu biết, nhưng lại cảm thấy quá khoa trương, nên không cùng các cậu từ biệt, dù sao sau này vẫn có thể gặp lại.”
“Ngủ ngon.”
“Các bạn của mình.”
Trì Noãn rời giường đánh răng, giữa tiếng nước chảy, các bạn cùng phòng đang thảo luận về chuyện của Tiết Mân. Tuy rằng vừa khai giảng đã mơ hồ nghe thấy, nhưng vẫn thổn thức không thôi.
Giọng của Từ Đan nghe không rõ ràng lắm: “Tốt xấu gì Tiết Mân cũng nói cho chúng ta biết, còn vị kia không nói tiếng nào liền biến mất, mấy ngày trước gọi cho cậu ấy đều tắt máy, hôm qua thì số đó trực tiếp bị hủy… Thế này, cũng không quá coi trọng bạn bè rồi?”
Trì Noãn tiếp tục đánh răng rửa mặt, rồi ngồi vào bàn bắt đầu làm bài tập, làm đến giữa trưa, cô cắm dây nghe vào điện thoại và rúc sâu vào giường.
“Cậu đang chụp mình à?”
“Mình đang chụp dáng vẻ nghiêm túc của bạn gái, người đó là cậu sao?”
“Là mình.”
Trì Noãn xem đi xem lại nhiều lần, cuối cùng cô ấn tạm dừng, màn hình khóa chặt trên nụ cười dịu dàng của Cố Ninh Tư.
Cô vươn ngón tay, chạm nhẹ vào màn hình.
… Cố Ninh Tư, hiện tại cậu đang làm gì, cậu có khỏe không?
Ngày mai mà cậu nói khi nào mới đến?
Mình nhớ cậu, rất nhớ rất nhớ cậu.
…
Thời gian lặng lẽ trôi qua, lại đến kỳ nghỉ lễ tháng 5. Trì Noãn bắt xe về nhà, các gia đình ở lầu 1 đang nấu đồ ăn cay, mùi cay nồng nàn bay vào không khí, nước mắt Trì Noãn không ngừng rơi xuống.
Lên đến lầu 6, cô trốn vào cửa, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Quý tiên sinh đang bế Tiểu Ngô Đồng, bên ngoài trời đã tối, trong phòng khách không mở đèn, Tiểu Ngô Đồng ngủ thiếp đi trong lòng Quý tiên sinh.
“…” Trì Noãn đặt cặp sách xuống, tiến tới, “Quý tiên sinh?”
Quý tiên sinh gật đầu, Trì Noãn giũ chăn trong nôi của Tiểu Ngô Đồng, Quý tiên sinh vụng về đặt bé vào.
Tiểu Ngô Đồng vừa chạm giường liền mở mắt ra, Quý tiên sinh đau đầu định bế bé lên lần nữa, Trì Noãn cản anh lại, cúi người xuống gần bên gò má của Tiểu Ngô Đồng, áp mặt vào mặt bé, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay vỗ về bé.
Tiểu Ngô Đồng từ từ nhắm mắt lại.
Mãi đến khi bé ngủ say, Trì Noãn mới đứng dậy.
“Quý tiên sinh, sao anh lại ở đây? Anh trai em đâu ạ?” Trì Noãn định rót cốc nước cho Quý tiên sinh, nhưng Quý tiên sinh đã kéo cô ngồi lại xuống sô pha.
Trì Noãn bối rối nhìn anh.
Quý tiên sinh kéo ghế ngồi xuống đối diện cô: “Anh của em hơi say, đang ngủ trong phòng rồi.”
Trì Noãn nghe vậy thì đứng dậy, định đi xem Trì Thanh Xuyên, Quý tiên sinh lại bảo cô ngồi xuống: “Em nghe tôi nói, anh của em và Nhạc Vân ly hôn rồi.”
Ánh mắt Trì Noãn dần tối sầm trước những lời này.
“Chuyện xảy ra mấy ngày trước, cậu ta không biết phải nói với em thế nào, cứ mãi nói là sợ em sẽ thất vọng về cậu ta.” Quý tiên sinh không nhanh không chậm nói, “Noãn Noãn, em không còn nhỏ nữa, hy vọng em có thể hiểu cho quyết định của anh trai em.”
Trì Noãn nói: “Chị dâu… Chị ấy không cần Tiểu Ngô Đồng sao?”
Quý tiên sinh nói: “Quyền nuôi dưỡng thuộc về Thanh Xuyên, cô ấy cái gì cũng không tranh giành.”
Trì Noãn không hỏi nữa.
Cố Ninh Tư, Tiết Mân, bây giờ là Nhạc Vân, những người bên cạnh cô không ngừng rời đi. Hoặc ít hoặc nhiều, đều là những người đã mang lại hơi ấm cho cô.
Sau khi Quý tiên sinh rời đi không lâu, Trì Thanh Xuyên đã tỉnh dậy. Còn phải chăm sóc Tiểu Ngô Đồng, anh không dám uống quá nhiều, nhưng cũng không khỏi choáng váng. Anh đỡ cửa ra khỏi phòng, thấy bên ngoài tối đen, anh chạm vào công tắc trên tường, bật đèn lên.
Tiểu Ngô Đồng đang ngủ trong nôi. Trì Noãn đẩy nôi sang một bên sô pha, cô nằm trên sô pha, cánh tay chống bên nôi.
Trì Thanh Xuyên bước tới sô pha. Anh cho rằng Trì Noãn cũng đã ngủ rồi, đến gần mới phát hiện cô vẫn đang mở mắt, anh cúi đầu hỏi cô: “Noãn Noãn, Quý tiên sinh đi rồi sao?”
Trì Noãn: “Vừa đi không lâu.”
Trì Thanh Xuyên: “Ừ. Anh…”
Trì Noãn ngồi dậy khỏi sô pha, nước mắt lưng tròng nói: “Anh ơi, tại sao lại có những người phải rời đi ạ? Trên đời này, ngoại trừ tử biệt, vì sao còn có sinh ly?”
Trì Thanh Xuyên mấp máy môi, còn chưa kịp lên tiếng, Trì Noãn đã tự tiếp lời: “Vậy thì nhất định phải có lý do, đúng không? Là vì thân bất do kỷ, hay là có lựa chọn tốt hơn? Cũng có thể là do duyên phận quá nông, cho nên mới không đi tới bạc đầu… Nhưng mà Tiểu Ngô Đồng phải làm sao đây? Bé còn nhỏ như vậy…”
Lòng bàn tay Trì Thanh Xuyên đặt trên đỉnh đầu Trì Noãn, anh nặng nề thở dài: “Đừng lo. Anh có thể nuôi em, đương nhiên cũng có thể nuôi Tiểu Ngô Đồng… Noãn Noãn à, em vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của anh.”
Trì Noãn ôm lấy eo Trì Thanh Xuyên, nước mắt thấm ướt quần áo anh, cô nói: “Anh ơi, em thấy khó chịu quá.”
Trì Thanh Xuyên xoa xoa tóc cô: “Sẽ ổn cả thôi.”
Gần đây đồng hồ sinh học của Tiểu Ngô Đồng hoàn toàn rối loạn, bé ngủ say đến hơn 9 giờ tối, sau khi tỉnh giấc, bé chơi đến hơn 0 giờ mới chịu ngủ lại.
Trì Noãn chỉnh âm lượng điện thoại xuống mức thấp nhất, xem đi xem lại ảnh và video của Cố Ninh Tư.
Nước mắt lăn dài trên má, cô nhấn vào ảnh đại diện của Cố Ninh Tư trên WeChat, gõ từng chữ một vào khung chat với nàng:
“Cố Ninh Tư, cho mình kẹo.”
Tin nhắn như đá chìm đáy biển.
Trì Noãn cả đêm ngủ không ngon, trời vừa tờ mờ sáng, Tiểu Ngô Đồng liền tỉnh dậy. Bé đá chân luyện giọng, bập bẹ chặc lưỡi, còn học được cách bò lên người và tát vào mặt cô.
Trì Noãn bế bé ra ngoài, cho bé ăn xong, thấy bên ngoài thời tiết tốt, liền lấy xe đẩy bé đi dạo.
Chậm rãi đi dọc trên đường phố, Tiểu Ngô Đồng đội mũ dưa hấu cứ nhìn đông nhìn tây, chân nhỏ di chuyển lung tung, trong cổ họng phát ra tiếng “Ách ách”.
Trì Noãn nói: “Tiểu Ngô Đồng, cô, cô.”
Tiểu Ngô Đồng: “Ô––––”
Ven đường có một quán điểm tâm mới mở, từ sáng sớm khách đã xếp thành hàng dài, chắn cả lối đi bộ. Trì Noãn đẩy Tiểu Ngô Đồng đi qua khoảng trống giữa đám đông, tò mò liếc nhìn mấy cái, hẳn là cửa tiệm của một người nổi tiếng trên mạng.
Dừng lại bên cây cầu trong công viên nhỏ, Trì Noãn đút nước cho Tiểu Ngô Đồng, một lớn một nhỏ đón gió mát buổi sáng một lúc, khi mặt trời dần lên, Trì Noãn đẩy bé về nhà.
Trên đường về nhà, lại đi ngang qua quán điểm tâm, người xếp hàng đã vơi bớt, Trì Noãn nói với Tiểu Ngô Đồng: “Chúng ta mang bữa sáng về cho ba ba con nhé?”
Tiểu Ngô Đồng: “Ô––––”
Dì Lục đã đến, thấy Trì Noãn đang bế Tiểu Ngô Đồng bước vào cửa, lập tức mỉm cười tiến tới, vỗ tay: “Hửm, Tiểu Ngô Đồng của chúng ta đã đi dạo về rồi đấy à?”
Tiểu Ngô Đồng thấy bà thì liên tục cười khanh khách, xem ra là rất thích bà.
Dì Lục bế Tiểu Ngô Đồng, Trì Noãn thả lỏng tay, mang bữa sáng ra bàn ăn. Trì Thanh Xuyên đang húp cháo, nhận lấy bữa sáng mà Trì Noãn mang đến, thuận miệng hỏi cô: “Em không cầm theo điện thoại ra ngoài sao? Anh vừa gọi cho em, em không bắt máy.”
“Có cầm theo mà.” Trì Noãn sờ túi, phát hiện bên trong trống rỗng.
Khoảnh khắc ấy, linh hồn cô như đã rời khỏi thân thể.
Trì Thanh Xuyên nhìn sang bữa sáng mà Trì Noãn mang đến: “Ồ, của quán này à, hình như là phải xếp hàng lâu lắm mới mua được đúng không?”. Truyện Đô Thị
Trì Noãn xoay người chạy ra ngoài.
Dọc đường vừa đi vừa tìm, Trì Noãn dừng rồi lại bước, tầm mắt gần như đã bị bao phủ bởi nước mắt. Cô ngồi bên đường, vùi đầu khóc, cuối cùng vẫn lau nước mắt đứng dậy tiếp tục tìm kiếm.
Đi đi lại lại tìm kiếm nhiều lần trên con đường vừa đi sáng nay, trong đó có quán điểm tâm nổi tiếng trên mạng, nơi cô đã mua bữa sáng, Trì Noãn liên tục hỏi nhân viên trong quán:
“Ngài còn nhớ tôi không? Tôi vừa mua bữa sáng ở đây, lúc ấy tôi có để quên điện thoại ở đây không?”
“Nó cũ rồi, màu trắng, to cỡ này?”
“Màn hình khóa là ảnh của một cô gái rất xinh đẹp.”
“Ngài có nhìn thấy nó không?”
Nhân viên lắc đầu.
Trì Noãn ra khỏi quán, xung quanh người qua kẻ lại, cô lững thững bước đi, đau khổ kêu lên: “Cố Ninh Tư!”
…
Có một bé gái tóc thắt bím rụt rè nhìn Trì Noãn, sau đó được sự khuyến khích của ba mẹ, cô bé ngập ngừng tới gần, đưa một que kẹo mút đến trước mặt Trì Noãn.
“Chị ơi, chị vừa nói là kẹo gì vậy? Em chỉ có cái này, vị socola, có được không ạ?”
Nước mắt lăn dài, Trì Noãn bật khóc thành tiếng.