Cô chợt thấy người nhẹ bẫng, cảnh trước mắt liền đảo ngược lại, sau đó bộp bộp hai cái, trên mông chợt nóng rát!
Mà đùi cũng bị véo cho mấy cái.
Hai má cô nàng Đàm đỏ bừng lên, máu nóng xông lên não.
Nhưng miệng vẫn bị che lại, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm, giơ chân lên đá, hai tay cũng quơ quào tán loạn, nhưng người đàn ông vẫn đè chặt eo cô khiến cô chẳng khác nào con búp bê bị ghim chặt trên trang giấy.
“Không nghe lời! Cần phải dạy dỗ!”
Lại bộp bộp thêm hai cái nữa.
Tên khốn!
Đàm Hi giãy giụa càng mạnh, người đàn ông càng đè xuống tàn nhẫn hơn, giống như một trận đánh giằng co, không ai chịu cúi đầu trước vậy.
Rốt cuộc, cô mệt phờ, không còn sức lực nào, toàn thân rũ rượi nằm vật xuống giường, cả người toàn là mồ hôi.
“Còn hồ đồ nữa không?”
Ngoan ngoãn lắc đầu.
Lúc này người đàn ông mới dừng tay, Đàm Hi lật người, đột nhiên ngồi bật dậy, đâm thẳng vào người anh.
Ơ? Sao lại không ngã?
Lại đâm.
Vẫn không ngã.
Cơ ngực cường tráng của người đàn ông gần trong gang tấc, giống như một bờ tường cao chắn ở trước mặt, bất di bất dịch.
Đàm Hi chớp mắt im lặng, đứng lên định bỏ chạy.
Óe! Mông đau quá…
Cô nhanh nhưng Lục Chinh còn nhanh hơn, cánh tay dài duỗi ra, lại bị đè ngã ra giường, nhấc người đè lên.
“Còn muốn ăn đòn nữa hả?”
Đàm Hi lập tức ngoan ngoãn, dưới ánh đèn mờ, gương mặt người đàn ông lạnh lùng như băng, cô không khỏi âm thầm chột dạ.
“Tại sao anh lại đánh…” Ực, nói như nào bây giờ nhỉ, “Chỗ đó của em chứ?”
“Chỗ nào?” Khóe môi khẽ nhếch lên, để lộ ra một vẻ gian xảo.
“Đồ khốn!”
“Tiền sinh hoạt tháng sau trừ hết.”
“Hừ! Trừ thì trừ!” Bà đây vẫn còn tiền tiêu vặt nhá!
“Mới đi có một ngày mà đã tự tin quá nhỉ?”
Cô nàng Đàm hừ lạnh, cằm hếch lên kiêu căng.
Nét mặt người đàn ông trầm xuống, đột nhiên xoay người rời giường, sau đó nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng dừng ở một nơi nào đó.
Đàm Hi thuận thế nhìn theo, mặt đột nhiên biến sắc.
Chỉ thấy người đàn ông đi qua một bên, cầm lấy ba lô ở trên tủ đầu giường, lấy từ trong ra một sấp tiền mặt.
Đàm Hi âm thầm thở phào, may quá, chỉ có năm nghìn tệ…
Khoan đã! Anh ấy còn lục cái quái gì nữa?
Trong ánh mắt đau như bị dao cắt của Đàm Hi, người đàn ông cười lạnh, móc ra một cái thẻ ngân hàng, kẹp nó ở giữa ngón trỏ và ngón giữa của mình, nụ cười đê tiện và gian xảo y như vẻ mặt của Châu Nhuận Phát khi cầm quân bài lơ khơ trên poster tuyên truyền “Sóng gió ở Ma Cao” vậy.
“Trả cho em!”
“Tịch thu!”
“Tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao?”
Đàm Hi lập tức ném gối lên người anh, “Không thể hiểu nổi anh!”
Lục Chinh nhét thẻ vào trong túi quần, “Nếu em muốn người khác tới đây nhìn thì cứ hét lớn hơn nữa đi.”
Ực—
Đàm Hi lập tức câm miệng, nhưng mắt vẫn dán vào túi quần của người đàn ông không chịu rời đi, chín vạn rưỡi của cô đấy! Chín vạn rưỡi! Chín vạn rưỡi ơi!
Còn chưa cầm nóng tay thì đã rơi vào túi người khác rồi!
Đau lòng đến không thể thở được…
“Xuống dưới.” Núi băng mở miệng.
Đàm Hi ôm chăn bông, ngồi im không nhúc nhích.
“Đừng để anh nói lần thứ hai.”
“Đồ xấu xa!”
Chầm chậm bò xuống giường, “Anh trả thẻ lại cho em.”
“Nằm mơ.”
“Bên trong đó chỉ có mấy trăm tệ, anh lấy làm gì chứ? Chỉ là một cái thẻ bỏ đi thôi, em quên tới ngân hàng hủy nó…”
“Muốn ném hả?”
“Vâng vâng!”
“Để anh ném hộ em.”
Đàm Hi: “…”
“Không cần cảm ơn.”
Đàm Hi: “…” Thật sự rất muốn đánh anh ấy, phải làm sao bây giờ?
Đánh cũng chẳng thắng được.
“Lại đây.”
“Lục Chinh! Nửa đêm nửa hôm rồi, anh phát điên gì thế hả?” Trầm giọng mắng.
Người đàn ông không hề dao động, vẫn nhàn nhã ngồi bên mép giường, chỉ vào chỗ trước mặt: “Lại đây.”
Mắt lạnh đảo qua, Đàm Hi không dám chần chừ, lập tức đứng ở vị trí được chỉ định.
“Nghiêm.”
Toàn thân rùng mình một cái, không nhịn được mà làm theo, còn con mẹ nó ngẩng đầu ưỡn ngực nữa chứ.
Đàm Hi thật sự muốn vả cho mình một cái, ai bảo mày nhát gan! Ai bảo mày nhát gan hả!
Vừa định còng lưng xuống, từng câu từng chữ của người đàn ông lại vang lên bên tai: “Hóp bụng, thẳng lưng!”
“Cậu, đừng đùa nữa mà, có được không?”
“Đùa?”
Cô rùng mình một cái, người này bị điên rồi!
Lục Chinh không điên nhưng cũng chẳng khác nào đang điên cả.
Từ lúc ở cổng Tần gia đến lúc Tần Thiên Lâm hỏi han ân cần, động tay động chân, lửa giận trong lòng anh không thể nào lắng xuống được.
Nhịn đến bây giờ mới bùng nổ đã là giỏi lắm rồi.
Anh biết ngay là con chó con này sẽ không an phận, cái vẻ hoang dã bướng bỉnh kia kiểu gì cũng thu hút đàn ông mà.
Anh đã từng tự mình thử nghiệm qua loại dụ dỗ trí mạng này, biết nó tiêu hồn thực cốt tới cỡ nào, chỉ có mình cô không phát hiện ra, vẫn tỏ vẻ ngây thơ vô tội, làm người ta vừa yêu vừa hận.
“Đã biết sai chưa?” Lạnh mặt, trầm giọng.
Đàm Hi run rẩy, gật đầu, thậm chí còn ra sức gật đầu.
Sao cô chỉ khóa cửa chính mà không đóng cửa sổ chứ?
Thả lão già này vào đây, giờ còn chỉ vào mũi cô dạy dỗ nữa!
“Sai ở đâu? Đứng nghiêm!”
Mẹ kiếp, muốn khóc quá!
“Nói chuyện!”
“Em…” Đúng thế, cô sai ở đâu chứ?
“Không biết?” Âm cuối cao vút, tuyệt đối là tín hiệu huy hiểm.
“Không nên quá thân cận với Tần Thiên Lâm.”
Nhưng rõ ràng là tên biến thái đó sấn vào cô cơ mà! Rõ ràng là nằm cũng trúng đạn…
“Còn gì nữa?”
“Còn gì nữa chứ?” ĐẦN MẶT.
Sắc mặt người đàn ông lập tức trầm xuống.
“Không nên có tiền không báo!” Nhưng anh có bảo có tiền thì phải báo đâu?
Đó là tiền riêng! Tiền riêng đấy nhá!
“Còn nữa.”
“Này! Em nói cho anh biết nhé, tương đối là được rồi, một vừa hai phải thôi nhé!” Cô vốn định duỗi đầu ngón tay ra chỉ nhưng rốt cuộc vẫn không dám, ai mà biết người này nổi điên lên rồi thì liệu có cắn đứt luôn một ngón tay đó của cô không chứ.
“Xem ra dạy dỗ vẫn chưa đủ, còn thiếu rồi!”
“Em thật sự không biết mà! Anh quả thực không biết nói lý sao!” Đàm Hi lập tức thò tay ra sau bảo vệ mông, sợ anh lại cho thêm mấy bàn tay nữa.
Mất mặt chết!
“Chiều nay, người đưa em về là ai?”
“Bạn bè.”
“Bạn trai?”
Đàm Hi cười he he: “Bạn trai của em không phải là anh sao?” Nói rồi liền thuận thế chui vào lòng người đàn ông.
“Đừng có cợt nhả, đứng nghiêm!”
Nụ cười cứng đờ, đẩy người ra, lại đứng thẳng, phồng má, bà đây cũng biết giận đấy nhé!
“Ha, còn thái độ nữa hả?”
“Rõ ràng là anh vô duyên vô cớ gây rối!”
“Ai dụ dỗ đàn ông trước hả?”
“Em dụ dỗ đàn ông á? Con mắt nào của anh nhìn thấy em…”
Tiếng cười trầm và lạnh.
Đàm Hi cứng đờ: “Đó là vì tóc em bị cuốn nên anh ấy chỉ giúp em gỡ ra thôi mà!”
“Không đứng gần thì tóc sẽ cuốn vào được sao?”
Ách… Hình như cũng đúng.
“Không biết nói sao nữa chứ gì?”
“Thế mà anh cũng ghen được!”
Ánh mắt người đàn ông sâu hút, đột nhiên đứng lên, bốn mắt nhìn nhau, anh duỗi tay véo cằm cô, Đàm Hi không giật ra được, chỉ có thể trừng đôi mắt to ngập nước nhìn anh đầy vẻ lên án.
Cũng may, cô không động, lực đạo của anh cũng nhỏ, sau đó liền biến thành… vuốt ve?
“Bất kỳ lúc nào em cũng phải nhớ, em đã có chủ rồi.”
“Em…”
“Nghe rõ chưa?”
Đàm Hi lúng túng gật đầu, cô đã nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt người đàn ông, nghiêm túc tới mức khiến cô thấy sợ.
Loại quyết tuyệt thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành đó khiến cô muốn trốn tránh theo bản năng.
“Sợ à?”
“…” Cô muốn lắc đầu, nhưng thấy người đàn ông híp mắt lại, trong đáy mắt dường như có sự âm u nổi lên.
Cô không dám nói dối nữa, “Cũng… hơi…”
Thở dài, bế ngang người cô lên, đặt xuống giường, Đàm Hi lúng túng không kịp phản ứng, bài gì thế này?
Lại thấy anh duỗi tay móc từ trong túi quần ra một cái khăn vuông nửa trắng nửa đen, dưới ánh mắt kinh ngạc của Đàm Hi, ngồi xổm xuống lau chân cho cô.
“Đừng động đậy.”
Đàm Hi không dám rụt chân về nữa, ánh mắt giật mình ngạc nhiên.
Dưới ánh đèn, nét mặt nghiêng của người đàn ông như ngọc, sự lạnh nhạt đã bị dịu dàng thay thế, bên trên phủ một lớp ánh sáng vàng ấm áp.
Mi mắt rủ xuống, khóe môi hơi nhếch lên giống như cây cung chưa được kéo ra hết, không hùng hổ dọa người mà ngược lại cực kỳ dịu dàng, nhu tình.
Mà người này, lại đang… lau chân cho cô ư?
Vừa rồi, khi đứng trên sàn, cô không đi giầy mà để chân trần.
“Anh…”
“Xong rồi.”
Anh thu khăn lại, đứng lên: “Thẻ để ở chỗ anh trước, biểu hiện tốt rồi nói tiếp, còn về chuyện em và Tần Thiên Lâm…”
Hơi thở Đàm Hi căng thẳng: “Ai biết hắn bị trúng gió gì chứ? Trước kia rõ ràng không phải thế.”
“Ừ.”
“Ừ? Ý anh là sao?”
“Anh biết rồi.”
“Rồi sao nữa?”
“Em còn muốn anh làm gì nữa?” Anh xắn tay áo lên, năm ngón tay xòe ra, “Đét mông nữa đúng không?”
“Lưu manh!”
“Nhìn thấy nó thì cố gắng né tránh đi.”
“Anh không trách em sao?”
Lục Chinh thở dài, ngồi xuống mép giường, nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ dưới ánh đèn.
“Anh phạt em, là bởi vì thời điểm nên tránh em không tránh, để người ta tranh thủ cơ hội.”
Đàm Hi biết, anh đang nói tới Vệ Phong.
“Nhưng có những người trốn cũng không xong, thế nên… không phải em sai.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Cô chớp mắt, người như Tần biến thái thích chơi bất ngờ, nổi điên bất chợt, quả thực cô không biết phải làm thế nào.
Tuyệt đối không thể cứng đối cứng rồi, bởi vì cô sẽ chỉ ăn thiệt mà thôi.
“Dùng trí óc.”
Đàm Hi: “…” Nói như không nói.
“Anh…” Cắn môi, “Tới vì em sao?”
Chỉ cười không nói.
Đàm Hi giơ chân đá anh một cái: “Anh câm rồi à?”
Tóm lấy mắt cá chân của cô, “Không muốn nhìn thấy anh?”
Vừa rồi còn giương cung bạt kiếm, nháy mắt lại trở nên dịu dàng khiến cô không thể nào phản ứng kịp được.
“Không muốn?”
“… Không phải.”
“Thẹn à?”
Đàm Hi trừng mắt, bà đây mà biết thẹn thùng á? Nói đùa cái quái gì thế?
Đầu ngón chân nhúc nhích, cọ vào quần của người đàn ông, “Thế anh có nhớ em không?”
“Chẳng lẽ hành động của anh chưa đủ để em thấy rõ đáp án à?”
“Thế nên, anh thừa nhận là anh tới Tần gia vì em sao?”
“Nếu không thì vì sao chứ.”
Đàm Hi ô lên một tiếng, cười nhào lên người anh.