“H
ả?” Tiểu công trúa ngẩn người.
“Không muốn cho mượn thì thôi.”
“Khoan đã… cậu muốn mượn bao nhiêu?”
“Năm trăm.”
“Được, tớ lấy cho cậu.” Tiểu công trúa móc ví ra, lấy năm trăm tệ, đột nhiên lại khựng lại.
“Cậu vay tiền làm gì thế?”
Hàn Sóc nhìn cô: “Cần dùng.”
Tiểu công trúa cứ do dự mãi, cuối cùng vẫn đưa tiền cho cô bạn, “Cuối tuần có việc gì à?”
Nhíu mày, nhận lấy: “Cậu muốn nói gì?”
Nhiễm Dao khựng lại, những lời muốn nói rốt cuộc không nói ra được, sắc mặt trở nên lạnh nhạt: “Không có gì.”
Hàn Sóc cười nhạo, đeo guitar nghênh ngang rời đi.
Tiểu công trúa tức giận đến mức suýt nôn ra máu.
Một câu cảm ơn cũng chẳng biết nói, vay tiền mà còn tỏ thái độ như thể người ta nợ mình mấy trăm vạn ấy, sớm biết thế đã không cho vay rồi!
Trong phòng, tiểu công trúa đang âm thầm mắng đồ vong ân bội nghĩa, ở bên ngoài kia, Đàm Hi cũng đang tức giận đến dậm chân.
“… Tần Thiên Lâm, con mẹ anh có bệnh à?”
“Anh đang tren đường đi rồi.”
“Cút về ngay!”
“Còn chưa gặp mà em đã đuổi anh đi rồi à?” Đảo vô lăng, xe liền nhập vào đường chính, “Giao thông ở Tân Thị không tệ, còn thông thoáng hơn ở thủ đô nữa.”
“Ai gặp anh chứ hả? Con mẹ nó, ai thèm gặp anh chứ!” Tên thần kinh lại dám chạy tới đây đón cô?
Đón em gái anh ấy!
Khoan đã…
“Anh tới Tân Thị rồi?”
“Mười phút nữa, cổng lớn của trường. Không muốn anh vào bắt người thì tự giác một chút.”
Đàm Hi quả thực phát điên, “Tần Thiên Lâm, cậu chủ Tần à! Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Đón em.”
“Không cần!”
“Bà xã ra ngoài đi học, ông xã tới thăm, về tình về lý đều không sai.”
“Cút!”
Sắc mặt gã đàn ông trầm xuống, “Tốt nhất em hãy nghe lời, giờ còn 8 phút 21 giây cho em chuẩn bị.”
“Con mẹ nhà anh! Alo? Alo?” Cô muốn đập điện thoại.
Vọt vào trong ký túc xá như một cơn gió, cầm lấy túi xách xoay người chạy, ngay cả máy tính cũng chẳng thèm mang, vẫn đang dừng ở giao diện game.
“Hi Hi, cậu đi đâu thế…” Tiếng của tiểu công trúa xa dần.
Đàm Hi cúi đầu đi thẳng, đi vòng ra lối cổng sau của trường, túi xách vung vẩy.
Hừ, thế thì anh cứ từ từ chờ đi, bà đây không tiếp nhé!
Giây tiếp theo, toàn thân cứng đờ, sững sờ tại chỗ.
“Năm phút, giỏi lắm.” Người đàn ông mặc áo sơ mi, quần tây đứng dựa nghiêng trên chiếc siêu xe Ferrari màu xám bạc, giờ phút này đang nâng cổ tay nhìn đồng hồ, ánh mắt lạnh lùng hơi hiện ý cười.
Đàm Hi rùng mình một cái, xoay người định chạy.
Người đàn ông đuổi theo, chân dài có sức, tràn ngập mạnh mẽ.
“A, đồ khốn nhà anh!”
Tần Thiên Lâm cười lạnh, vác người lên vai, thô lỗ nhét vào trong xe, giẫm chân ga rời đi.
Cùng với tiếng động cơ gầm rú, chiếc xe như mũi tên rời cung vọt ra khỏi cổng trường.
Tro bụi đầy trời.
“Dừng xe.” Đàm Hi ngồi trên ghế phụ lái, mặt mày lạnh lẽo.
Tần Thiên Lâm vẫn nhìn thẳng phía trước, mắt điếc tai ngơ.
“Tôi bảo dừng xe! Dừng xe! Dừng xe! Anh điếc à?”
Tên tiểu nhân này lại dám ôm cây đợi thỏ ở cổng sau, đúng là đầu óc cô bị mông muội rồi mới bị hắn đùa như khỉ thế này.
“Bà xã, em tức giận như thế có phải là đang trách anh mấy ngày vừa rồi không tới thăm em không?” Gã đàn ông mỉm cười hỏi.
“Vui lắm hả? A! Đã nói là nước sông không phạm nước giếng cơ mà, Tần Thiên Lâm, anh có ý gì hả?”
“Đó là em nói, anh còn chưa đồng ý.”
“Thế thì sao? Đừng nói với tôi là tự nhiên anh lại yêu tôi nhé?” Đàm Hi cười quái dị.
Két két…
Một cái phanh gấp, chiếc xe quay ngang 90 độ, cả người Đàm Hi nghiêng đi, trán đập vào cửa kính xe, nước mắt trào ra, đầu mọc đầy sao.
Còn chưa bình tĩnh lại thì một bàn tay lạnh lẽo đã tóm chặt lấy gáy, bị bắt nhìn thẳng.
Trong mắt gã đàn ông toàn là sự giận dữ, vẻ hung tợn bao phủ trên cả gương mặt.
“Yêu em thì buồn cười lắm sao?”
Đàm Hi không còn dám cười cợt nữa.
“Rõ ràng em biết, lại luôn không thừa nhận… Có điều, chúng ta có rất nhiều thời gian, cứ từ từ, nhỉ?” Trong đáy mắt hắn chợt xuất hiện sự dịu dàng.
Đàm Hi chỉ thấy da đầu mình tê dại.
“Anh tới thăm em, không vui à?”
“A… Buông tay!”
“Có vui hay không hả?”
“Tần Thiên Lâm, anh làm tôi đau đấy!”
“Bà xã, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
“Vui… rất vui…” Đàm Hi nghiến răng, hảo hán không so đo thiệt trước mắt.
“Ngoan.” Sự tối tăm tan đi, Tần Thiên Lâm thu tay về, lại một lần nữa khởi động xe.
Đàm Hi rúc vào trong góc, sau cổ vẫn còn thấy đau.
Mắt thấy cảnh vật ngoài cửa sổ càng lúc càng xa lạ, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một loại dự cảm không tốt.
So thể lực, chắc chắn cô không thắng được.
Thân thủ càng không đủ dùng.
Chỉ có thể cầu viện binh.
Duỗi tay thò vào trong túi, mắt vẫn liếc nhìn phản ứng của Tần Thiên Lâm.
Điện thoại đâu rồi?
Rõ ràng là cô đặt ở…
Đàm Hi thật sự muốn tát cho mình một phát, đồ vật quan trọng như thế mà cô lại có thể để quên ở ký túc xá không cầm theo?
Toi rồi, toi rồi…
“Đàm Hi, em thật sự cần phải bị xử lí đấy!” Tần Thiên Lâm đột nhiên mở miệng.
“… Anh định đưa tôi đi đâu?”
“Ăn cơm.”
Năm phút sau, xe dừng ở bên ngoài một nhà hàng đồ ăn Tứ Xuyên.
Đàm Hi bị nửa ôm nửa kéo vào phòng, sau đó Tần Thiên Lâm kéo ghế cho cô ngồi.
Người phục vụ liền đưa thực đơn qua, “Hai vị muốn gọi gì ạ?”
“Bà xã, em quyết định đi.” Tần Thiên Lâm nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng.
“Không ăn.” Đàm Hi đẩy thực đơn ra, đứng dậy định đi, khiến cho người phục vụ cũng phải đần mặt nhìn.
Động tác của người đàn ông rất nhanh, cô còn chưa kịp bước đi một bước thì đã bị tóm lấy cổ tay kéo lại.
“Bà xã, em đừng sinh sự nữa.”
Đàm Hi tức giận đến nôn ra máu, sinh sự con mẹ anh ấy!
“Tình cảm của hai anh chị thật tốt.” Người phục vụ rất có mắt nhìn, chỉ một câu nói thôi đã làm Tần Thiên Lâm thấy vui vẻ trong lòng.
“Mang loại rượu đắt nhất trong tiệm của các cô tới đây.”
“Vâng!” Mắt người phục vụ lập tức sáng lên, ngàn phá vạn phá cũng chẳng bằng vuốt mông ngựa, quả nhiên là chân lý bất biến.
Tay Đàm Hi bị giữ chặt, ánh mắt cảnh cáo của gã đàn ông làm cô không thể không kiềm chế tính tình lại.
Đây là kẻ điên!
Chẳng ai biết được giây tiếp theo hắn sẽ làm ra chuyện gì, phải nhanh chóng nghĩ cách thoát thân mới được.
“Tôi gọi chứ gì?” Đàm Hi nhướng mày.
“Đương nhiên.” Tần Thiên Lâm mở thực đơn ra, “Món cá chưng tương này thế nào?”
“Được.”
Trên mặt người đàn ông xuất hiện vẻ ngạc nhiên khi thấy cô nghe lời như thế.
Đàm Hi lập tức gọi, “Gà cay, tiết chưng ớt, đậu phụ Ma Bà, gà Cung Bảo…”
Gọi liên tiếp bảy, tám món ăn, đã có người vội vàng thò mặt ra mời khách như thế, vậy thì cứ ăn no đã rồi tính.
Có lời mà không chiếm thì chính là con rùa rụt đầu!
Cũng vừa lúc cô đang đói bụng.
“Hai vị ăn thế này liệu có… nhiều quá không?” Người phục vụ có lòng tốt nhắc nhở.
Đàm Hi nhấp một ngụm trà nóng, đảo mắt nhìn Tần Thiên Lâm: “Nhiều lắm à?”
“Không nhiều.” Vẻ mặt chiều chuộng còn hơn cả nam phụ phim Hàn Quốc nữa.
“Vậy xin chờ một lát.”
Người phục vụ cầm thực đơn rời khỏi phòng rồi mà trái tim đập nhanh vẫn chưa bình thường lại được, quả thực chính là phim thần tượng phiên bản đời thực đấy!
“Chị Lệ, sau mặt chị đỏ thế?” Một người phục vụ khác từ trong phòng bên cạnh bước ra hỏi.
“Ôi, bị nhét cho một đống cẩu lương, ngọt tới tận cổ họng.”
Không quá mười phút, đồ ăn được đem lên.
Chỉ nghe mùi cay thôi mà nước miếng đã ứa ra đầy miệng rồi.
Tần Thiên Lâm đưa đũa cho cô, Đàm Hi nhận lấy không hề khách khí gì.
Mặt mày gã đàn ông cũng rất thoải mái, không hề tỏ vẻ không hài lòng gì hết.
“Mùi vị thế nào?”
Đàm Hi chép miệng: “Cũng khá được.” Nếu anh không ở đây thì sẽ càng ngon hơn.
“Thịt rang cháy cạnh của nhà này làm khá ngon đấy, em nếm thử xem.” Tần Thiên Lâm gắp cho cô một miếng, bỏ vào bát.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như anh không ăn cay mà?”
Lần trước, một bát mì cay nho nhỏ mà đã làm mặt hắn mọc đầy mụn, vẫn chưa chừa cơ à?
Trong mắt gã đàn ông hiện lên ý cười, thì ra cô ấy vẫn còn nhớ, nhưng mà giây tiếp theo…
“Ăn mấy lần là sẽ quen thôi, anh nếm thử món gà cay này đi, nhất là loại ớt xanh này, cắn một miếng vào là người cứ hừng hực luôn!”
Để đáp lễ, Đàm Hi cũng gắp đồ ăn cho hắn, không phải cá, không phải gà mà là một quả ớt xanh.
Tần Thiên Lâm: “…”
“Nếm thử đi!” Đàm Hi gắp một miếng gà bỏ vào miệng, vẻ mặt híp mắt hưởng thụ quả thực không thể nào sướng hơn.
Hầu kết gã đàn ông khẽ giật, mày dần chau lại.
“Cậu Hai Tần không chịu nể mặt đấy à?”
“Anh thích em gọi là ông xã hơn.”
Đàm Hi cố nhịn không chửi bậy, lúm đồng tiền như hoa, “Ông xã, anh nếm thử xem nào?”
Tần Thiên Lâm không nói hai lời, cầm đũa gắp miếng ớt lên bỏ vào miệng, rất thông minh không nhai gì mà nuốt thẳng vào bụng.
Đàm Hi nhướng mày, đầu óc người này cũng khá nhanh nhẹn đấy.
“Ăn ngon không?”
“Ngon.”
“Ồ, thế thì ăn thêm mấy miếng đi! Để tôi gắp cho anh…”
Tần Thiên Lâm: “…”
“Sao anh không nhai vậy? Ồ, chắc là thấy miếng bé quá chứ gì, để tôi gắp cho miếng to hơn… Ồ! Miếng này to này! Ăn đi ~”
Tần Thiên Lâm nhìn miếng ớt xanh lớn chừng ngón tay út ở trong bát thì vẻ mặt bắt đầu méo mó.
Thế nhưng Đàm Hi lại vẫn trưng ra vẻ mặt vô tội, hai tay chống cằm nhìn hắn chằm chặp, ánh mắt thiết tha mong chờ khiến gã đàn ông phải động lòng.
“Thật sự muốn anh ăn nó à?”
“Ừ đúng rồi.” Gật đầu như gà con mổ thóc, vừa đáng yêu, vừa bướng bỉnh.
Trái tim gã đàn ông lập tức mềm nhũn.
“Tại sao?”
“Chẳng phải nên chia sẻ đồ ngon hay sao? Sao tôi có thể ăn một mình được chứ?” Vừa nói vừa chớp mắt.
“Được.” Nhìn cô một cái thật sâu, Tần Thiên Lâm liền bỏ miếng ớt vào trong miệng nhai.
Vị cay rát lập tức lan tràn nơi đầu lưỡi, cả khoang miệng như bị lửa đốt, phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn nhè ra.
“Ăn ngon không?” Giọng nói đầy vui vẻ của thiếu nữ truyền tới, “Nếu không chịu được nữa thì cứ nhè ra thôi, xem ra giữa hai chúng ta không có nhiều điểm tương đồng lắm, ngay cả thói quen cũng khác nhau rất nhiều…”
Sắc mặt gã đàn ông sa sầm, hạ quyết tâm nuốt xuống bụng, lửa từ khoang miệng kéo xuống tận thực quản, cuối cùng, cả cái dạ dày cũng nóng bỏng lên theo.
“Khụ khụ… Khụ khụ… Khụ khụ…”
Đàm Hi nhấp môi, giơ tay vỗ lưng cho hắn: “Không sao chứ? Nào, uống một ngụm trà đi…”
“Phụt…” Khoang miệng như bị lửa thiêu gặp phải trà nóng, rốt cuộc Tần Thiên Lâm cũng không nhịn được mà phun ra, môi lập tức sưng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Đàm Hi cố nhịn cười.
Tần Thiên Lâm chợt giương mắt nhìn, vừa lúc nhìn thấy nụ cười âm thầm chưa kịp che đi của cô, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
“Em chơi tôi?” Môi không ngăn được mà run rẩy, cay quá.
Đàm Hi bình thản nhấp một ngụm trà, gắp một miếng đậu phụ bỏ vào trong miệng.
“Xem ra, thói quen ăn uống của chúng ta quả nhiên khác biệt.” Thở dài, lại lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối.
“Em có ý gì hả?”
“Tôi không có khẩu vị nặng như anh, ngay cả ớt thóc cũng có thể nuốt vào bụng được, chậc chậc… Im lặng thì không sao, lên tiếng một cái là kinh người ghê!”
“Đàm, Hi!” Nghiến răng nghiến lợi.
“Tần Thiên Lâm, anh đủ rồi nhé!” Cô vỗ bàn đứng lên, nụ cười trên mặt cũng tắt ngúm, thay vào đó là sự lạnh lùng thấu xương, “Nếu đã ngứa mắt với nhau thì cần gì phải ngồi ăn cơm cùng bàn với nhau làm gì? Anh không thấy tởm chứ tôi thấy buồn nôn lắm!”
“Thế nên, em liền cố ý chỉnh tôi?”
“Là anh tự dâng tới cửa, đáng đời!” Nói xong, đẩy ghế ra liền nhấc chân chạy ra cửa.
Sắc mặt Tần Thiên Lâm trở nên hung tợn…