Tên mặt sẹo trần truồng đi về phía Sầm Uất Nhiên.
Ý cười trên mặt Sầm Đóa Nhi càng đậm hơn, bấm chặt móng tay, dáng vẻ của kẻ đứng xem trò hay.
Chẳng phải ba vẫn luôn muốn bù đắp cho đứa con gái riêng này hay sao?
Vậy cũng được, thế thì dùng cổ phẩn của Sầm Thị để đổi lấy cuốn băng ghi hình này đi!
Sự trong trắng của con gái so với thứ chết gí là quyền cổ phần, cô ta tin rằng ba sẽ biết nên lựa chọn thế nào, ai bảo ông ta vẫn luôn là người “trọng tình trọng nghĩa” cơ chứ?
Trước kia trong quá khứ, hình tượng của ba trong lòng cô ta cao lớn đến đâu thì bây giờ đây cô ta hận người ba ấy đến đó!
Đúng lúc tên mặt sẹo giơ tay lên, làm động tác cởi bỏ quần áo của cô, Sầm Uất Nhiên bật mở mắt ra, cô phải thấy may mắn vì người đàn ông này vừa tự phụ lại vừa tự đại, chỉ ném cô ở đây mà không hề trói chân tay lại, nên lúc này cô mới có dũng khí và điểm tựa để phản kích quyết liệt.
Sầm Uất Nhiên hét lên một tiếng khiến người đàn ông đang nhào đến giật mình, cô quyết đoán giơ chân lên đá vào đũng quần người đàn ông.
Tên mặt sẹo kêu lên thảm thiết, có thể nói là vết thương đã nặng lại càng thêm nặng.
Mặt Sầm Đóa Nhi biến sắc, người phụ nữ trước mặt cô ta lúc này giống như con bò điên đang phẫn nộ, không chỉ đá vào đũng quần người đàn ông mà còn dùng đầu đập vào sườn mặt người đàn ông, sự điên cuồng và hung hãn nơi đáy mắt giống như một thanh kiếm sắc bén vừa được tuốt vỏ, khiến người ta không dám lại gần.
Đó là bản năng sinh tồn khi bị dồn vào đường cùng, dùng tính mạng mình để đánh cược, hòng mở ra một con đường máu – không thành công cũng thành nhân!
Bước chân đang tiến về phía trước khựng lại, Sầm Đóa Nhi không dám cứng đối cứng với cô ta.
Kẻ đi chân đất không sợ người đi giày, nếu thực sự liều mạng đến cùng thì người chịu thiệt có thể sẽ phải là cô ta!
“Mặt sẹo! Nhanh! Cô ta muốn chạy!”
Ánh mắt người đàn ông hung hãn, “Con đĩ, dám đá ông à? Hôm nay ông phải giết chết mày…”
Sầm Uất Nhiên đã chạy đến cửa, chỉ cần kéo tay nắm cửa ra, cô sẽ có hy vọng chạy thoát được.
Nhưng đáng tiếc, cô đã tính toán sai trọng lượng của chiếc cửa sắt kia, không thể chỉ dựa vào sức một mình cô mà có thể dễ dàng đá được cửa ra, nhìn thấy tên mặt sẹo càng ngày càng đến gần, nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.
Sầm Uất Nhiên đã tuyệt vọng rồi.
Chưa bao giờ cô lại thấy oán hận Ân Hoán như lúc này, nếu không nhìn thấy hắn thân mật với người phụ nữ khác thì cô sẽ không như kẻ mất hồn đi ra cổng hộp đêm, chỉ cần cô tỉnh táo hơn một chút thôi thì sẽ không tùy tiện lên xe người lạ như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, cô phải sơ ý đến thế nào mới cho rằng chiếc xe đó là xe taxi được chứ?
Không có đồng hồ tính tiền, cũng không có nhãn hiệu chỉ dẫn của công ty taxi, cô chỉ nhìn thấy ánh đèn màu vàng đó đã cho rằng đó là một chiếc xe taxi hay sao?
Sao cô lại ngu ngốc như vậy được chứ?
Ảo não, hối hận, oán giận, các kiểu tâm trạng cùng lúc ập đến, bao vây lấy cô.
Tay người đàn ông đã kẹp lấy gáy cô, trời đất trước mặt đảo lộn, đến khi cô phản ứng lại, người đã ngã rạp xuống đất.
Lần này, cô không còn cơ hội nào để phản kháng nữa rồi.
Bởi vì người đàn ông kia đã ngồi lên người cô, lấy tay ấn lên đỉnh đầu cô, Sầm Uất Nhiên cảm thấy mình giống như một con cá đang nằm chết thớt đợi bị làm thịt, dù có bật mạnh đến đâu, nhảy cao đến đâu thì cuối cùng cũng vẫn không thể thoát khỏi số phận bị mổ bụng moi tim.
Roẹt.
Tiếng quần áo bị xé rách, một nửa bờ vai lộ ra trong không khí, làn da trắng ngần kích thích hai mắt người đàn ông đỏ lên.
Bộp!
Một cái tát tai, rõ ràng vang dội.
Sầm Đóa Nhi dứt khoát lấy đầu camera đã được cố định lại ra, cầm vào trong tay, quay lại cảnh tượng ướt át hoa lệ trước mặt lại, cười vừa tà ác lại âm u.
Đồ nghiệt chủng, đây là do mày tự chuốc lấy!
Chỉ có tao và chị là con gái của ba thôi! Mày là cái thá gì chứ?
Chẳng qua chỉ là đồ đê tiện do tiểu tam sinh ra nuôi dưỡng, là kết quả của một mối tình lệch lạc, được dán mác không có đạo đức, giá trị thực tế chẳng khác nào đôi giày rách nát!
“Ha ha ha… Mặt sẹo, anh chỉ có chừng này sức thôi à? Sao lại đi học cái kiểu thương hoa tiếc ngọc của đám đàn ông vô dụng đó thế?”
Lời nói châm chọc khiến người đàn ông càng thêm điên cuồng!
Áo đã bị xé nát nhưng vẫn còn nội y che chắn, toàn thân Sầm Uất Nhiên như bị giun bò qua, da gà nổi lên hết lớp này đến lớp khác.
“Con đĩ! Dám đá của quý của ông à, hôm nay ông phải cho mày biết mùi bị hiếp…”
Ngôn từ ô uế, vô cùng khó nghe.
Roẹt.
Cúc quần bị giật ra một cách thô lỗ, vật liệu bằng kim loại bung ra chạm xuống nền xi măng phát ra âm thanh chói tai.
Chỉ trong chớp mắt, khóa quần cũng bị xé ra.
“Đúng! Đúng là thế đấy, điên cuồng, thô bạo…” Sầm Đóa Nhi đi quanh hai người, không ngừng điều chỉnh góc độ máy quay.
Sầm Uất Nhiên uất hận nhìn cô ta, chỉ hận không thể ngoạm được một miếng thịt trên người cô ta!
Cô phải ghi nhớ khoảnh khắc cái miệng xinh đẹp đó lại nói ra những lời tục tĩu, vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể tha thứ cho những gì cô ta đã làm ngày hôm nay…
Sầm, Đóa, Nhi!
“Chẹp chẹp, sao mày lại dùng ánh mắt đó nhìn tao hả? À, mày không cam lòng à, có đúng không? Để tao đoán nhé, bây giờ mày muốn xé xác tao ra đúng không?”
“…”
“Đáng tiếc, bây giờ đến bản thân mày còn khó giữ được. Nếu tao up đoạn clip này lên mạng thì chỉ sợ là cả đời này mày chỉ có thể làm con chuột chui rúc xó đường! Mẹ nào con nấy, một con điếm già, một con đĩ con!”
“Câm mồm!” Cô khàn giọng hét lên thê lương, “Mày không được phép sỉ nhục mẹ tao!”
“Đã khó giữ mình rồi mà còn không quên biện bạch cho mẹ mày nữa cơ à, đúng là đứa con gái hiếu thuận đấy? Không biết nếu mẹ mày mà tận mắt xem được clip này thì liệu có bị mày làm cho tức chết luôn không nhỉ?”
“Mày dám…”
“Hơ! Tao đã dám gọi người đến chơi mày rồi, thì còn có gì không dám nữa?”
“Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, Sầm Đóa Nhi!”
“Thì ra mày cũng biết tao là ai rồi! Có thấy vui không, em gái tặng mày món quà lớn thế này cơ mà!”
Sầm Uất Nhiên quay đầu đi, không nói thêm nữa.
Có những nỗi nhục chỉ cần ghi nhớ trong lòng là đủ, giống như thù hận khắc sâu vào tận trong xương cốt sẽ dần sinh sôi nảy nở.
Chỉ cần cô vẫn còn sống…
Chỉ cần còn sống…
Từ bỏ phản kháng, không còn giãy dụa nữa, Sầm Uất Nhiên nhìn thẳng ra cánh cửa sắt.
Đã đến lúc này rồi, cô còn đang hy vọng xa vời gì chứ?
Ân Hoán ôm hôn người phụ nữ khác, kề sát mặt hôn nồng nhiệt, hắn sẽ không đến đây nữa!
Cho đến bây giờ Sầm Uất Nhiên vẫn không thể hiểu được, tại sao một người nói thay đổi là thay đổi luôn được?
“Vợ ơi, anh chỉ hôn em…”
“Vợ ơi, em là tốt nhất…”
“Vợ ơi, anh nhớ em quá…”
“Vợ ơi, em đẹp quá…”
“Vợ ơi…”
Những lời đã nói, những ký ức ở bên nhau, nay nghĩ lại thực sự là nỗi châm chọc lớn đến nhường nào!
Đánh rắm, đánh rắm, tất cả đều chỉ là đánh rắm!
“He he… thế này mới ngoan chứ, để anh đây thương em nào…”
Loảng xoảng!
Một tiếng vang lớn, cánh cửa sắt bị đẩy từ bên ngoài vào giống như tiếng sét nổi lên, ầm ầm bên tai.
Tên mặt sẹo hơi ngẩn người, vô thức nghiêng đầu nhìn qua đó, hắn chỉ nhìn thấy một nhóm người mặc áo đen dũng mãnh phá cửa xông vào, ở giữa dần lùi ra hai bên, để lại một đường hẹp dài nhỏ.
Tiếng bước chân chậm rãi càng lúc càng gần, mang theo sự dung túng trời cao hậu đãi.
Có một khoảnh khắc, Sầm Uất Nhiên hy vọng biết bao đó là hắn!
Nhưng sự thật chứng minh, cô đã nghĩ ngợi quá nhiều.
Bộ vest màu xám thẳng tắp, phối với cà vạt màu đen được thắt cẩn thận tỉ mỉ, cùng với bước chân càng lúc càng đến gần, ống quần thẳng tắp dưới ánh đèn phản chiếu nên ánh sáng lạnh lẽo.
Ánh mắt như cười như không nhìn quét qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt Sầm Đóa Nhi đang ngây ngốc đứng đó.
“Anh… anh Giang… sao anh lại đến đây?” Đáy mắt người phụ nữ khẽ lướt qua sự hoảng loạn, nhưng hơn thế nữa đó là sự cố kỵ người đang đến, thậm chí là trong mơ hồ còn có sự sợ hãi.
Giang Dự nghe vậy, khẽ cười đáp: “Không đến, sao có cơ hội xem cô ra sức đối phó với một người phụ nữ đã không còn sức phản kháng nữa đây?”
Vừa cười vừa thật, bỗng nhiên khiến Sầm Đóa Nhi thấy tim mình như bị treo ngược lên.
“Anh Giang nói đùa gì vậy…”
Nhưng Giang Dự không để ý đến cô ta nữa, đi thẳng đến trước mặt Sầm Uất Nhiên, tự tay dìu cô ngồi dậy, sau đó cởi áo khoác trên người khoác lên vai cô.
“Em có sao không?” Ngữ khí dịu dàng, đôi mắt ngập tràn sự quan tâm.
Sầm Uất Nhiên khua tay, ngồi dậy từ trong lòng anh ta, siết chặt lấy chiếc áo khoác vẫn còn lưu hơi ấm, một giây sau, đã ngẩng lên nhìn anh, “Cảm ơn.”
Hai chữ thốt ra như thể đã dùng hết tất cả sức lực, cô cúi đầu theo thói quen, bầu không khí giữa hai người cũng vì thế mà lâm vào trạng thái cứng ngắc.
“Em có đứng lên được không?” Anh ta hỏi.
“Ừm.” Sầm Uất Nhiên gật đầu, giọng mũi nặng nề khiến người ta vô cùng thương xót.
Mi tâm Giang Dự nhíu chặt lại, dìu cô đứng dậy. Sầm Uất Nhiên dựa vào vai người đàn ông rồi mới từ từ đứng vững được.
Sau đó, nhỏ giọng cảm ơn.
Đáy mắt người đàn ông lướt qua một nụ cười nhàn nhạt rồi chợt bình tĩnh trở lại.
Sự giao lưu giữa hai người lọt vào mắt Sầm Đóa Nhi, suýt nữa thì khiến cô ta cắn đứt môi.
Đúng là đồ đĩ thích ve vãn đàn ông, đi đến đâu câu dẫn đàn ông đến đấy, đúng là chó không đổi được tật ăn phân mà!
“Anh Giang, sao anh lại đến Tân Thị…”
Giang Dự giơ tay lên, cắt ngang lời cô ta, ánh mắt hàm ý sâu sắc, mơ hồ uy hiếp.
Còn bên kia, tên mặt sẹo đã bị đám người mặc áo đen khống chế, tay hắn bị trói ngược ra đằng sau, miệng bị nhét một miếng gỗ, mới đầu còn hung dữ gào thét, sau đó cổ họng bị chà xát chảy máu nên tiếng kêu mới bắt đầu nhỏ dần, cho đến bây giờ, đã không còn phát ra bất kỳ tiếng kêu nào nữa.
Bởi vì, mở miệng là chảy máu!
Sầm Uất Nhiên nhìn chằm chằm vào dịch thể màu đỏ kia, trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm giác vui sướng không ai biết được.
Chỉ hận sao chỗ máu đó không nhiều hơn nữa, thật nhiều hơn nữa?!
“Đưa đây.” Bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng của người đàn ông giơ về phía trước, ánh mắt Sầm Đóa Nhi chợt lóe lên.
Cô ta bất giác lùi lại nửa bước.
“Anh Giang, anh…”
Vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, “Đừng để tôi nói lại đến lần thứ hai.”
Sầm Đóa Nhi không dám nhìn vào đôi mắt vô cùng có sức uy hiếp kia của hắn, đôi mắt tránh ra, cứng đầu nói: “Đây là chuyện của Sầm gia, còn chưa đến lượt…”
“Nếu là chuyện liên quan đến vợ chưa cưới của tôi thì sao?”
Khi người đàn ông cười chỉ cảm thấy dịu dàng nho nhã, khi không cười lại khiến người ta cảm thấy vô cùng băng lạnh.
“Vợ chưa cưới?” Bởi vì quá đỗi kinh ngạc cho nên âm lượng tăng lên chót vót, vô cùng chói tai, “Giang Dự, anh đùa cái gì thế?”
“Chuyện này tôi không cần phải giải thích với cô.”
“Ha ha…” Sầm Đóa Nhi cười lạnh, “Cô ta sao? Cái đồ con riêng không còn mặt mũi đi gặp người ngoài này sao? Là vợ chưa cưới của Giang Dự anh sao?”
Cô ta nói từng câu từng chữ gần như nghiến răng nghiến lợi, khi nói còn nhìn chằm chằm vẻ mặt người đàn ông, cuối cùng chán nản phát hiện ra anh ta không hề có ý đùa cợt.
“Giang Dự! Anh điên rồi!”
Không chỉ là cô ta, ngay cả Sầm Uất Nhiên cũng không khỏi ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt.
“Đưa đồ đây.” Giọng người đàn ông trầm xuống, đã bắt đầu nổi giận.
“Không! Chắc chắn là ba tôi bảo anh đến cứu nó đúng không? Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà mọi người ai cũng bảo vệ nó chứ?”
“A Tam!”
“Dạ!” Người áo đen được gọi tên lên tiếng đáp lại rồi tiến lên, trực tiếp đoạt lấy camera trong tay Sầm Đóa Nhi, đưa đến trước mặt Giang Dự.
Người đàn ông giơ tay đón lấy, ánh mắt nhìn sang bên trái ra hiệu.
A Tam lấy đĩa đang ghi ra, cung kính đưa lên.
“Những thứ này tôi sẽ giữ hết.”
“Giang Dự! Đây là chuyện của tôi, không cần anh lo.” Sầm Đóa Nhi nói cứng, nhưng âm thanh run rẩy đã bán đứng sự khiếp đảm trong lòng cô ta lúc này.
Ở trước mặt Giang Dự, cô ta chưa bao giờ được lời.
“Vẫn là câu nói đó, cô làm tổn thương người của tôi, thì tôi phải quản.”
“Rốt cuộc là anh thích người phụ nữ này ở chứ điểm nào chứ?”