Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 281: Lục chinh, anh tránh ra



Sắc mặt của cô gái lễ tân chẳng khác nào vỉ pha màu bị đổ, lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.

Đến khi người đối diện gọi “này” hai lần, cô ta mới tỉnh táo lại, “Ồ, cô nói gì ấy nhỉ? Vâng, tôi hiểu rồi…”

Đàm Hi nhướng mày, “Thế giờ đã có thể đi lên chưa?”

“Xin lỗi, không thể.”

Bước chân khựng lại, mắt đẹp hơi híp: “Cô nói gì cơ?”

“Cô không có hẹn trước, cũng không phải người quen của Giám đốc Trương. Mọi người kiếm bát cơm ăn cũng không dễ dàng gì, xin cô giơ cao đánh khẽ, coi như buông tha cho chúng tôi một đường sống đi.”

Đàm Hi tức cười, “Lời tôi bảo cô chuyển cô đã chuyển chưa?”

Nụ cười thu lại, cô nàng lễ tân cũng bắt đầu tỏ thái độ, “Bà chủ ư? Ồ, cô mới trốn từ bệnh viện ra đúng không? Giám đốc Trương của chúng tôi là lớn nhất ở đây, cô thì là bà chủ cái quái gì chứ? Đúng là không biết xấu hổ…”

“Xuy… thì ra Lục thị lại còn có loại lễ tân kỳ dị như thế này đấy, có biết thế nào là tươi cười chào đón không hả? Có biết là người tới cửa đều là khách không? Loại người như cô thế này, nhân lúc còn sớm thì về nhà tắm táp rồi ngủ đi! Có thể để cô đứng dây làm lễ tân, cái lão giám đốc Trương kia chắc cũng mù xừ nó rồi.”

“Cái con mụ điên này ở đâu ra thế? Có cút đi không thì bảo, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”

Đôi mắt Đàm Hi lạnh xuống: “Chửi tôi hả?”

“Chửi cô thì sao nào?”

“Giỏi lắm, đủ trâu bò!” Nói liền lấy từ trong túi ra nửa chai nước khoáng, thong thả vặn nắp chai ra, sau đó…

“A! Đồ điên! Trang điểm của tôi, quần áo của tôi…”

“Miệng còn bẩn thỉu nữa đúng không? Trong túi của tôi vẫn còn một chai…”

Lời còn chưa dứt thì cô ả lễ tân đã lập tức nhảy ra xa, hai tay chắn trước ngực, bày ra tư thế phòng thủ.

“Điên…”

“Hả?” Đàm Hi ngoáy lỗ tai, “Cô có thể nói to hơn tí được không.”

Cô ả lập tức câm miệng.

Bảo vệ ngoài cửa thấy tình hình không đúng nên cũng lập tức ào lên vây lấy người.

“Cô ta cố ý gây rối, mau ném cô ta ra ngoài!”

“Dừng tay, ai dám động vào tôi một chút thử xem!” Trong nháy mắt, khí tràng lập tức mở ra, mấy gã đàn ông cao lớn thô kệch dường như cũng bị dọa cho đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau.

Đứa con gái này không dễ trêu vào đâu!

Đàm Hi ném ra ánh mắt hình viên đạn, sau đó, trước mặt một đám người liền láy điện thoại ra, bấm gọi.

“Ở đâu?”

Lục đại BOSS đang ngồi yên tĩnh, tập trung trong phòng họp, người tham dự hội nghị đều tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc khi thấy anh lấy điện thoại ra nghe.

Mặt trời mọc từ hướng Tây sao? Không phải mà!

“Có việc thì nói đi.” Lục Chinh lạnh mặt, giọng điệu đầy vẻ xử theo phép công.

Đàm Hi thật sự muốn đập cái điện thoại, “Em hỏi, anh đang con mẹ nó ở đâu hả?”

Phòng họp, cực kỳ an tĩnh mà âm thanh từ đầu dây bên kia, vô cùng vang dội.

Giám đốc Trương đứng ở bên cạnh đã trợn trừng mắt lên, miệng há ra có thể nhét vừa một quả trứng vịt, càng đừng nói tới phản ứng của những người khác.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lục Chinh: “…”

“Một phút, không xuống lầu tự gánh hậu quả!”

“Anh đi đi.”

“Hả?” Giám đốc Trương đần mặt ra, “Ngài đang nói chuyện với tôi sao?”

“Không phải nói với anh thì nói với ai?”

“Ồ…” Vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trên đời này lại còn có người dám chửi mắng Lục Chinh nữa, thật không thể tưởng tượng được!

“Đi đi!” Lục Chinh ném văng cái gạt tàn thuốc, gạt tàn rơi xuống thảm trải sàn nên cũng không tạo ra âm thanh chói tai nào.

“Vâng!” Giám đốc Trương chạy còn nhanh hơn thỏ.

Chạy như điên xuống dưới đại sảnh tầng một, Trương Khải thở hồng hộc như chó chết, cà vạt cũng lệch cả đi, áo sơ mi nhăn nhúm, tay vội vã dùng khăn giấy lau lớp mồ hôi dầu dính nhớp đầy trên cái mặt bánh mì.

Nâng cổ tay, may mắn, hết có năm mươi giây.

“Khụ khụ! Túm tụm lại ở đây làm cái gì thế hả?!”

“Trương tổng!” Cô nàng lễ tân cầm gương chuẩn bị trang điểm lại lập tức run tay, đánh rơi cả bông đánh phấn xuống.

Trương Khải không để ý tới cô ta, liền trực tiếp đẩy mấy tên bảo vệ ra, “Cút ra xa cho tôi một chút!”

Đàm Hi vẻ mặt âm trầm, toàn thân phóng ra khí lạnh không hề kiêng dè gì.

“Chào ngài, tôi họ Trương, Trương Khải, Lục Tổng phái tôi xuống đây.” Bên ngoài không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn.

Trên đường đi xuống, anh ta đã suy đoán đủ các kiểu, người tới có thể là bề trên của BOSS, hoặc là người thân, nếu không sao dám nói với anh ấy như thế chứ? Không ngờ lại là một cô bé còn rất trẻ.

Em gái BOSS à?

Em họ ngoại? Em họ nội?

Hình như cũng không giống lắm…

Đàm Hi giương mắt lên nhìn, ánh mắt soi mói đảo qua đảo lại trên gương mặt béo tròn của người đàn ông, quan sát tinh tế, tỉ mỉ từ đầu đến chân, “Giám đốc Trương à?”

“Đừng khách sáo, cứ gọi thẳng tên là được.”

“Oh, Tiểu Trương.”

Trương Khải: “…”

Mấy người bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng biết là có chuyện lớn rồi, “Giám đốc Trương, mấy anh em chúng tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, đắc tội với khách quý, xin lỗi…”

Một đám người khom lưng cúi đầu, khiêm tốn nhận sai.

Trương Khải liếc nhìn Đàm Hi, thấy bà cô nhỏ này rất thản nhiên như thể chuyện chẳng liên quan tới mình.

Anh ta khẽ thở phào, phất tay xua mấy người đó đi: “Đi ra ngoài, lo luyện thêm mắt nhìn người đi!”

“Cảm ơn giám đốc Trương, cảm ơn cô…”

Mấy người lập tức chạy nhanh như chớp, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Đàm Hi không tỏ ý kiến gì, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ đập vỡ bát cơm của mấy người bảo vệ đó, nói theo một cách khác, cô vẫn là người có lòng từ bi mà~

Ọe…

“Ngài tới tìm Lục Tổng phải không? Mời đi lối này…”

“Khoan đã!” Đàm Hi thổi móng tay, dáng vẻ thờ ơ rơi vào trong mắt cô nàng lễ tân khiến cô ta không khỏi rùng mình một cái.

Toi rồi…

“Tiểu Trương, đại sảnh của công ty anh đẹp thật đấy.”

Trương Khải không biết cô có ý gì, chỉ có thể ứng lời cô đáp: “Cảm ơn đã khen…”

“Tục ngữ nói, ngựa tốt xứng anh hùng, đáng tiếc thật!” Lắc đầu, vẻ mặt thất vọng.

Trong lòng Trương Khải khẽ lộp bộp: “Đại sảnh này có vấn đề gì chưa ổn sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 6: C6: Chương 6

“Không có chỗ nào không ổn, chỉ có người không ổn.”

Trương Khải cũng đã già đời, nói đến đây mà còn không hiểu thì nên xách ba lô hành lý về quê cho lành.

Ánh mắt lập tức trở nên sắc bén nhìn về phía lễ tân, “Tiểu Lưu, sao lại thế này?!”

“Giám đốc Trương, em…”

“Thái độ không tốt, miệng thối. Ồ, trong thời gian làm việc còn làm việc riêng, chơi iPad, trang điểm các kiểu, hiện tại tôi rất nghi ngờ tố chất làm việc của nhân viên Lục Thị đấy.”

Lòng bàn tay Trương Khải đổ đầy mồ hôi, cô bé này đáo để thật!

Câu cuối cùng này rõ ràng là đã mắng khéo sang cả anh ta rồi!

“Cô bị đuổi việc, lập tức tới phòng tài vụ quyết toán lương đi.” Sau đó chuyển hướng sang Đàm Hi, tươi cười chống đỡ, “Tôi xử lý như thế, ngài có cảm thấy hài lòng không?”

Cô gái cong môi cười, “Tốt lắm!” Nói xong, lập tức tiến vào thang máy. Trương Khải lén lau mồ hôi rồi vội vã đuổi theo.

Lúc này Tiểu Lưu mới tỉnh táo lại, nhấc giày cao gót đuổi theo, “Giám đốc Trương, tôi biết sai rồi…”

Đáng tiếc, cửa thang máy đã đóng lại từ lâu.

Đàm Hi đứng thẳng tắp, sắc mặt nghiêm nghị, “Lục Chinh đâu rồi?”

“Lục Tổng đang họp.”

Nhíu mày.

Trương Khải nhìn mặt đoán ý, “Có lẽ… giờ đã tan họp rồi.”

“Ừm.”

Âm thanh giày cao gót nện lên sàn nhà rất vang, một đống người đang làm việc quay sang nhìn nhau, rất nhanh, một thân ảnh cao gầy xuất hiện trước mắt mọi người, áo sơ mi, quần short, đi giày cao 8 phân mà như đi trên đất bằng.

“Ôi, người đẹp kìa…”

“Tỷ lệ vàng.”

“Tình nhân của Giám đốc Trương à? Không được, tôi phải lập tức gọi điện báo cho bà chủ mới được…”

“Trời ạ! Người đi theo đằng sau cô gái kia là ai thế? Tôi có bị hoa mắt không vậy?”

“Cậu không hoa mắt đâu, chính là giám đốc Trương uy nghiêm hiển hách của chúng ta đấy.”

“Mẹ ơi! Thời buổi nào rồi mà tình nhân cũng dám kiêu ngạo trước mặt kim chủ như thế? Nhìn lão Trương đi, sao lại phải cúi đầu khom lưng thế kia cơ chứ?”

“Chậc chậc, thích bị ngược!”

“Thôi thôi thôi… Với cái thân thể kia của giám đốc Trương nhà mình á? Phỏng chừng còn chẳng chịu được mấy roi…”

“Mau nhìn, mau nhìn! Vào văn phòng Tổng giám đốc kìa! Ồ? Sao lão Trương lại không vào thế?”

“Khụ khụ!” Đưa người vào rồi, lại thuận tay đóng cửa lại, Trương Khải thở phào một hơi. Cả người cô gái kia như mọc gai băng ấy, đỉnh đầu còn mọc một đôi sừng ác ma nữa, quan trọng nhất là dám chửi bậy với Lục Chinh, chỉ bằng điểm đó thôi lão Trương cũng chịu phục một trăm lần rồi.

“Khụ khụ! Túm tụm lại ở đây làm gì thế hả? Xong việc hết rồi à?” Đứng thẳng lưng, mặt Trương Khải lập tức xuất hiện vẻ nghiêm nghị, mọi người đều lập tức tản đi.

Lại nói tới Đàm Hi, sau khi vào cửa liền đi tới thẳng chiếc bàn làm việc lớn, ánh mắt nhìn thẳng, mặc dù Lục Chinh cúi đầu nhưng cũng không thể không cảm nhận được.

“Tới đây.”

“Ừm.”

“Ngồi đi.”

Cô kéo ghế da xoay trước mặt rồi ngồi xuống, lập tức im phăng phắc.

Bộ dáng còn lạnh nhạt hơn người trước, đây rõ ràng là giằng co.

Tham Khảo Thêm:  Chương 278

“Có việc?” Người đàn ông chưa từng ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào tài liệu.

Đàm Hi duỗi tay, chạm vào mặt anh một cái, “Cái này còn đẹp hơn em à?”

“Bỏ tay ra.”

“Em hỏi anh, có phải là nó đẹp hơn em không?” Cô áp người đến, lúc vào cửa đã cố tình cởi thêm một cái cúc áo, nhìn thật sự mê người.

Lục Chinh quản được đôi mắt của mình nhưng có thể không thở sao?

Hương vị đặc biệt chỉ có trên người thiếu nữ chui vào trong mũi, tựa như hương rượu nguyên chất lên men, lại giống như mật ong được sản xuất trên dây chuyền đặc biệt, ngọt ngào ngây ngất, tức khắc làm bùng lên ngọn lửa dục vọng chôn sâu trong lòng.

“A Chinh~ anh yêu~ Tiểu Chinh Chinh~”

“…”

“Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em kìa? Có đẹp hay không?”

“… Đẹp.” Hầu kết khẽ trượt, không thể chế ngự được tình cảm.

“Thật à?” Đàm Hi thu tay lại, lại dựa lưng ngồi vào ghế, trong giọng nói giảm mấy phần ngọt ngào dịu dàng, lại nhiễm mấy phần lạnh lùng, “Từ lúc em tiến vào tới giờ, hình như anh vẫn chưa từng ngẩng đầu lên chứ đừng nói là liếc nhìn một cái. Lục Chinh, anh qua loa với em.”

Bộp…

Cái bút trong tay bị đập mạnh xuống bàn, anh đứng phắt dậy. Đàm Hi còn chưa kịp phản ứng đã bị anh túm lấy cổ tay, thuận thế kéo về phía trước. Cả người cô ngả lên, nửa thân trên gần như nằm bò ra mặt bàn, từ góc độ này, có thể nhìn thấy hết cảnh sắc mê người nơi phần ngực.

“Nhóc con, đây là em tự tìm đấy!”

Đàm Hi giật tay lại nhưng không thoát ra được, đôi mắt to tròn long lanh ở góc độ này càng thêm ngập nước, “Anh…”

Người đàn ông cười dữ tợn, tay lại dùng thêm sức kéo cô lên, cái bụng nhỏ của Đàm Hi bị va vào mép bàn làm việc, đau tới mức cô phải hít sâu một hơi, “Khốn kiếp!”

Trong đáy mắt Lục Chinh vừa có sự hưng phấn lại vừa điên cuồng, giống như một con sói đói nhìn chằm chằm vào con mồi, chỉ chờ phát động đòn tấn công cuối cùng xong là có thể nuốt chửng con mồi vào bụng.

Đàm Hi ngạc nhiên, trước khi tiến vào, cô đã lường trước đủ mọi kiểu phản ứng của Lục Chinh, hoặc chẳng có cảm xúc gì, hoặc lạnh lùng, quá lắm nữa thì sẽ trừ tiền sinh hoạt, rốt cuộc vừa rồi cô còn chửi anh qua điện thoại…

Nhưng lại không nghĩ tới hoàn cảnh trước mặt này.

Thú tính quá độ?

Lưu manh điên cuồng?

Cô chưa từng nghĩ có một ngày, những từ này sẽ áp dụng lên người Lục Chinh, ai bảo anh là một cây Chày Gỗ, trai đẹp hệ cấm dục toàn tập chứ!

Hiện tại đang diễn vai nào đây?

“Cố ý ăn mặc thế này tới quyến rũ anh đúng không?”

“Cút đi!”

“Còn cãi bướng nữa?” Anh cười, duỗi tay kéo cổ áo Đàm Hi, “Chẳng lẽ như thế này không phải đặc biệt để mình anh nhìn à?”

Ánh mắt hơi đảo: “Vừa rồi anh còn giả bộ đứng đắn, không thích cơ mà?”

Cười khẽ đầy nặng nề, “Hiện giờ nhìn thấy rồi, đương nhiên rất thích.”

Đàm Hi duỗi tay túm lấy cổ áo: “Đáng tiếc, giờ bà đây lại không muốn để anh nhìn thấy nữa.”

“Nếu anh nhất định muốn nhìn thì sao?”

“Anh dám!” Cô trừng mắt.

“Thử xem?”

“Lục Chinh! Anh tránh ra!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.