Vừa vào sảnh, Đàm Hi đã thấy vài khuôn mặt chỉ xuất hiện trên những cuốn tạp chí nghệ thuật hàng đầu. Thật có máu mặt quá mà.
“Theo phía sau.” Phạm Trung Dương hạ giọng kêu cô.
Đàm Hi “ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn còn vương vấn trên tủ trưng bày, càng nhìn càng kinh ngạc. Những tác phẩm ở đây đều là những bức Lê Diệp vẽ thời kỳ đầu chưa hề công bố, dù là bố cục hay nét vẽ cũng còn non, vậy mà bà ấy dám đưa ra triển lãm một cách không e dè vậy, chỉ riêng mặt này đã hơn bao người.
“Nhóc con, qua đây mau, giới thiệu cho em vài người bạn.”
Đàm Hi vội bước đi đến bên Phạm Trung Dương.
“Phạm sư huynh!”
“Ồ, lão Phan ông cũng đến rồi sao?”
“Còn có lão Dương, lão Lưu cũng đến. Nếu không phải triển lãm của tiểu sư muội, chúng ta cũng khó có dịp tụ họp được như vậy.”
Phạm Trung Dương xúc động, “Đúng vậy, chớp mắt đã bao năm trôi qua, chúng ta đều già cả rồi.”
“Anh còn trẻ chán, xem mái đầu chải bóng mượt này…”
Đàm Hi mím chặt môi, nhịn cười, xem mặt lão Phạm hớn hở vậy chắc chẳng hề để ý đến hàm ý mỉa mai trong lời của đối phương, con người vô tâm đến khó tin.
“Giới thiệu chút, đây là học trò mới thu nhận của tôi, Đàm Hi.” Phạm Trung Dương đẩy cô về phía trước, ánh mắt cảnh cáo: biểu hiện cho tốt vào, đừng làm tôi mất mặt đấy.
Khóe miệng Đàm Hi giật giật, lộ nụ người chân thực: “Chào thầy Phan, nghe danh đã lâu ạ.”
Thực ra, Phan Hải đã sớm để ý đến Đàm Hi, trước giờ trong những buổi thế này, Phạm Trung Dương thường không có mặt, lần này không chỉ đến mà còn dẫn theo một cô nhóc xinh xắn, thật hiếm thấy. Nhưng, đối phương không muốn giới thiệu, ông cũng không đề cập đến, dù sao thì đụng đến chuyện riêng của người khác thì giao tình có tốt đến mấy cũng nên kiêng dè.
Bây giờ Phạm Trung Dương đặt biệt dẫn người qua giới thiệu, ông muốn cũng không đợi được, liền nở nụ cười tự cho là cũng khó hòa nhã: “Bao năm nay, cuối cùng cũng thấy anh thu nhận học trò nữ, tuổi của Tiểu Đàm trẻ vậy thật không đơn giản!”
Đàm Hi hất mày, người thường nghe thấy những lời như vậy sẽ cảm thấy chói tai, ba chữ “không đơn giản” nhiều hàm ý lắm. Nhưng cô cảm thấy Phan Hải không có ác ý, dù sao ông già này cũng cười rất thân thiết, giao tình với Phạm Trung Dương cũng không tệ, chẳng cần phải nói những lời khiêu khích trước mặt như vậy cả.
Quả nhiên, Phan Hải vừa mới nói xong đã thấy hối hận, rồi xem nét mặt u tối của ông bạn già, đột nhiên thấy não nề hết sức: “Đừng hiểu lằm, tôi không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy cô bé có thể khiến lão Phạm phá lệ vậy, thì trong lĩnh vực chuyên môn nhất định có chỗ hơn người.”
Sắc mặt Phạm Trung Dương lúc này mới đỡ hơn chút.
Còn Đàm Hi thì cười đến không kiềm chế được, hai tay chấp lại: “Cảm ơn thầy Phan đã khen ngợi như vậy.”
“Nghe cách nói chuyện hình như cô biết tôi sao?”
Đàm Hi đọc tên họa báo, khiêm tốn đáp lại: “Em rất hay xem chuyên đề của thầy, đương nhiên là biết ạ.”
Phan Hải cười to, cô nhóc này miệng cũng ngọt phết, ngoại hình cũng được, chỉ không biết chuyên ngành đủ giỏi không, để kiểm tra thử…
Ngay lập tức chỉ vào một bức tranh trừu tưởng ở đối diện, “Nếu không phiền có thể hỏi cách nhìn của cô về bức tranh này không?”
“Đương nhiên là được.” Nụ cười Đàm Hi không đổi, trong lòng thì có chút sợ, muốn thử cô đây mà.
Phan Hải đợi chờ, Phạm Trung Dương thì có vẻ nghĩ ngợi, bức tranh này…
Đàm Hi ngắm nhìn một lúc, có chút do dự, nhưng nhanh chóng đưa ra quyết định, “Bức tranh này… chính xác không phải phong cách graffiti chứ?”
Hình ảnh đầy màu sắc, bố cục không đâu vào đâu, đến cả phối màu cũng như tiện tay vẽ lên, phong cách trừu tượng tuy kỳ quặc nhưng không thể hời hợt như vậy được. Thoạt nhìn, nó giống một bức tranh bị đổ màu lên.
Đàm Hi cẩn trọng uyển chuyển thể hiện ý của mình bằng lời nói tế nhị, chưa nói xong đã thấy vẻ mặt của Phan Hải lộ vẻ khó hiểu. Mặt Phạm Trung Dương thì còn thú vị hơn, ánh mắt như vui mà không vui đó là sao vậy?
“Em… nói đúng không ạ?”
“Rất chính xác.” Giọng nữ dịu dàng từ phía bên cạnh cất lên, Lê Diệp tách ra khỏi đám đông đến trước mặt cô. Không biết từ khi nào mà người xung quanh đều vây quanh lấy, khiến Đàm Hi trở thành trung tâm của vòng người.
Đàm Hi nhìn thẳng vào Lê Diệp không chút e ngại, không bị ảnh hưởng của bất kỳ lời bình luận của khán giả.
“Cô bé này cũng cả gan lắm.”
“Hừ, đầu bê không sợ hổ, tuổi trẻ là được cái nông nổi như vậy là giỏi.”
“Giới học thuật chúng ta cần phải có những tiếng nói khác nhau như vậy, sóng sau xô sóng trước, không phục cũng không được!”
“…”
Người được mời đến tham dự buổi triển lãm đều là người có máu mặt trong giới, tuổi tác cũng không nhỏ, tự nhiên cũng toát lên nét bình tĩnh và khoan dung của người có tuổi. Mặc dù cảm thấy Đàm Hi dùng từ có chút xúc phạm đế Lê Diệp, nhưng cũng không cố ý đặt điều chế giễu xúc phạm người khác.
Nhưng có người lại không nghĩ vậy. Ngoại trừ những vị có tiếng tăm trong giới, còn có lớp người trẻ đi theo tham gia, họ giống Đàm Hi vậy, cũng là đi theo thầy của mình đến đây để mở mang tầm mắt, trong lòng họ thì Lê Diệp chính là bức tượng đài tôn kính, làm sao có thể để một con nhỏ còn hôi sữa như vậy đặt điều chứ.
“Cô ta tưởng cô ta là ai chứ? Muốn mượn cơ hội để gây sự chú ý chăng?”
“Thật là kẻ to mồm mà, học trò của nhà nào thế? Mất mặt quá đi…”
“Muốn nổi đến phát điên rồi à? Dám chê đại sư để được nổi tiếng? Quá thể thật.”
“…”
Không chỉ mình Đàm Hi bị chửi, mà cả Phạm Trung Dương cũng bị dính lây.
Đàm Hi không vội biện minh, mặt đối mặt với Lê Diệp, bốn mắt nhìn nhau, tâm trạng thật phức tạp.
Trong lòng Lê Diệp cũng rất khó nghĩ, thở dài một tiếng. “Sao em nhìn ra được?”
Lời vừa dứt, cả hiện trường lâm vào yên tĩnh. Tất cả lời ra tiếng vào đều dừng lại, có người kinh ngạc, có người hiểu rõ.
Đàm Hi mỉm cười, chỉ vào góc phải bên dưới khung tranh, “Trên đó đề tên bức tranh là “Thu Thực”, nhưng tôi không hề thấy bất kỳ ý thu nào trong đó. Đương nhiên, có chữ “thu” là mang ý nghĩa là trời thu, nhưng nội dung bức tranh lại không có vẻ gì liên quan cả, dù gì thì tôi cũng không nhìn thấy. Ngoài ra, bức tranh này được vẽ từ hai năm trước. Tôi có nghiên cứu qua tác phẩm của bà trong thời gian này, chủ yếu là tranh thủy mặc, không lý nào lại xuất hiện một bức tranh sơn dầu ở đây. Với lại bà cũng không dễ dàng thử qua phái trừu tượng được. Cho dù bà đích thực có vẽ qua đi, thế nhưng…”
Đàm Hi liếm môi nói tiếp: “Cũng sẽ không chọn để trưng bày trong dịp này.”
Lê Diệp nhìn cô, không nói gì, ánh mắt lộ nét gì đó mạnh mẽ ác liệt.
Ánh mắt Đàm Hi bình tĩnh. Cô thực sự có ý định đời này sẽ học tập nghiên cứu môn hội họa, nhưng lại không quan trọng việc nổi tiếng. Cô có tiền, có Lục Chinh, có vốn liếng, không giống như những người cả đời chăm chăm vào việc vẽ, tìm mọi cách để có cơ hội nổi tiếng. Cô vẽ, vì cô muốn vẽ, thích vẽ, không liên quan gì đến việc kiếm kế sinh nhai, cũng không có áp lực, vì vậy cô không sợ việc đắc tội Lê Diệp.
Ngược lại, cô rất mong thấy phản ứng của Lê Diệp. Dù sao thì bản thân cô đã vạch trần điểm dở của đại sư, bà sẽ xử trí cô ra sao?
Đàm Hi hoàn toàn tin rằng chỉ cần Lê Diệp đứng ra chỉ trích cô thì tất cả mọi người ở đây sẽ công kích cô, cho dù Phạm Trung Dương có bảo vệ cô, thì cũng chưa chắc có tác dụng. Dù sao thì tiếng tăm của bà Lê lớn như vậy, đâu thể xem thường được.
Mắt của Lê Diệp lóe sáng kinh ngạc. Trí nhớ bà rất tốt, cô bé này bà gặp qua một lần, là lúc đi tham quan Tân Thị, cô ấy làm hướng dẫn kiêm giảng giải. Lúc đó thấy cô và Tống Tử Văn nói chuyện hăng say, liền đưa mắt nhìn qua, không ngờ giờ lại gặp ở đây, còn tặng bà món lễ vật “quý” nữa chứ.
Nổi tiếng nhiều năm, đây là lần đầu tiên bà rơi vào tình cảnh như vậy, không phải không xấu hổ, nhưng so với cảnh gượng gạo hiện giờ, bà càng tò mò với vẻ bình tĩnh của cô gái, càng muốn biết, cô ta có gì đặc biệt giỏi khiến cho Phạm Trung Dương phá lệ như vậy.
“Nghe lời của cô, hình như có chút bất mãn về bức tranh này?”
Đàm Hi rất chân thành lắc đầu, chậm rãi cất tiếng trước ánh mắt dòm ngó của đám đông: “Không phải có cút bất mãn, mà là rất có ý kiến.”
Lê Diệp mặt vô cảm, toàn thân như thả lỏng hẳn ra, Đàm Hi vẫn cứ thế rất thoải mái.
“Oh? Cô nói thử xem sao?”
Đàm Hi cười: “Bà chắc chứ?” Ài, thật sợ bà không chịu đựng nổi thôi.
“Tất nhiên.” Môi Lê Diệp lộ nụ cười, trông rất hòa nhã, giống cô giáo chỉ dạy học sinh vậy.
Còn Đàm Hi thì nhìn ra ý nghĩa của bà: “Được, vậy tôi nói đây… Nếu có điều gì không đúng, rất mong được điều chỉnh.”
Nụ cười của cô bé rất đẹp, còn khiến người ta thả lỏng sự khó chịu.
Chỉ riêng việc bình tĩnh thôi, Lê Diệp đã khá ngưỡng mộ cô.
“Trước tiên, là bố cục, điều này trực tiếp nhất và dễ thấy nhất. Bố cục hợp lý có thể đưa ra sự đối lập hiệu ứng mạnh, chủ yếu bằng thị giác, có tác động đến ấn tượng đầu tiên của khán giả đối với tác phẩm, dẫn dắt thứ tự của thị giác, sau cùng sẽ theo dẫn dắt việc xem tranh theo suy nghĩ của họa sĩ. Nhưng bức tranh này, nhìn lần thứ nhất tôi không thấy có bất kỳ sự sắp đặt nào, nhìn lần thứ hai, hơ hơ… nói thật, thật sự rất cay mắt.”
Mí mắt của Lê Diệp nhướng lên, không phản bác gì.
Nhóm người xem thì bùng nổ cả lên, ai ai cũng chỉ trích Đàm Hi, lời nói khó nghe nào cũng có. Vài người nghệ sĩ già có máu mặt không lên tiếng, nhưng nét mặt rất nghiêm túc.
Đàm Hi biết, họ mới chính là người nghe những gì cô nói, và đang suy nghĩ nghiêm túc. Điều đó làm cô rất vui mừng, giống như cô bé lớp mẫu giáo được tặng bông hoa khen thưởng vậy, muốn vội về nhà khoe bố mẹ ngay.
Bởi vì, tốc độ nói của cô càng lúc càng nhanh, ánh mắt như phát ra ánh sáng: “Thật ra, là do màu sắc. Nếu bố cục tranh là đường phát thảo thì màu sắc chính là ngôn ngữ của một bức tranh, cũng là tố chất quan trọng nhất đem sự tồn tại của tình cảm vào bức tranh. Không thể tranh cãi, bức tranh này màu sắc rất sặc sỡ, màu chủ đạo là vàng và xanh lam, uhm… thoạt nhìn có nét giống “Đêm đầy sao trên Rhone” của Van Gogh, nhưng thật ra không phải. Bức tranh của Van Gogh là sự mâu thuẫn, nên sử dụng màu nóng là vàng, nhưng cả bức tranh bao trùm bởi màu xanh u uất, thể hiện sự đấu tranh và hoảng loạn khiến người khác tiếc nuối. Nhưng bức tranh này lại gộp hai màu này lại với nhau, không hề có ý nghĩa gì hết, đã thế còn thêm đỏ xanh tím vào, bút pháp quá rối.”
Đám đông không biết từ khi nào đã dừng cuộc thảo luận, họ nhìn Đàm Hi với ánh mắt rất phức tạp, trong đó đặc biệt có Lê Diệp.
Phạm Trung Dương đứng trong đám đông, khẽ nhếch môi cười.
“Điểm cuối cùng là ánh sáng. Dưới ánh sáng chiếu rọi, tôi không thấy rõ phần sáng, phần trung gian và phần bóng đổ của bức tranh. Không cần biết bức tranh này có phải của bà Lê Diệp không, tôi tin chắc là bức tranh này cũng không thể được gọi là bức tranh sơn dầu đẹp được, màu sắc xếp chồng lên nhau, chẳng khác nào một khay màu bị đổ ra vậy.” Đàm Hi cất cao giọng.