Trong khi hai vợ chồng Tiểu Lý đang mải mê tính toán, bên kia bà cụ và ông Lý cũng đang trò chuyện vui vẻ.
“… Ông cũng là người Thường Châu?”
“Cũng?” Ý cười của ông lý dần dần trở nên sâu hơn, “Xem ra chúng ta là đồng hương rồi!”
“Trùng hợp quá!” Đàm Thủy Tâm khó kìm nén sự kích động. Bà vốn có cái tính hoài niệm chuyện xưa, khi bé lại được ông ngoại dạy dỗ, có một sự lưu luyến không hề bình thường với Giang Nam. Những năm qua, những đối tác hợp tác làm ăn với Lục Thị không thiếu những người đến từ Hoản Nam, Tô Nam, Giang Triết v.v, nhưng ít có người Thường Châu chính gốc, thật không ngờ hôm nay vô tình bà lại gặp được.
“Ông nội, bà Đàm” Vợ chồng Tiểu Lý ôm con tiến lên, “Quấy rầy cuộc nói chuyện của hai người?”
Đàm Thủy Tâm xua tay, “Không có gì” Nhưng ánh mắt cứ dính chặt vào người đứa bé, không nỡ rời đi, “Đứa bé này trán rộng tai dày, môi đỏ mũi cao, vừa nhìn là biết là một đứa bé có phúc khí.”
Vợ Tiểu Lý mỉm cười ngay tức khắc, cảm giác tự hào của người làm mẹ bỗng nhiên ùa đến, chút cảm giác không vui trong lòng biến mất sạch sẽ, cúi đầu cười nói với con trai trong lòng, “Bé cưng à, còn không mau cảm ơn bà đi?”
“Không nên kêu bà, vai vế loạn hết cả lên!” Ông Lý cười nói.
“Tiểu Bảo gọi ông một tiếng ông cố, còn ông và Đàm Thủy Tâm lại là bạn bè, Tiểu Bảo sao có thể gọi bà ấy là bà được?”
“Chuyện này…” Vợ Tiểu Lý có hơi luống cuống.
“Không sao, xưng hô thôi mà.” Bà cụ xua tay, ra hiệu không để ý đến.
Lúc này vợ Tiểu Lý mới thở phào, thầm nói: không gọi là bà thì gọi là gì đây? Không thể cứ dựa vào vai vế của ông cụ gọi là bà cố chứ? Rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Có lẽ là do vừa mới được uống sữa no, lại được mẹ đong đưa nhẹ, đứa bé khẽ cử động, đôi mắt to đen lay láy mở ra, cái miệng nhỏ im lặng chem chép.
“Đứa bé ngoan, thật khiến người ta thấy thương yêu mà.”
Cái miệng nhỏ mềm mại khẽ hé ra, khiến cho bà cụ mỉm cười, lấy một mặt dây chuyện bằng ngọc, nhét vào chiếc chăn đang dùng để bọc trẻ sơ sinh: “Tiểu Bảo, lần đầu gặp mặt, tặng cháu một món quà nhé…”
Hai vợ chồng nhìn nhau, vừa giật mình vừa cảm thấy hổ thẹn.
“Bà Đàm, bà khách sáo quá” Miếng ngọc đó vừa nhìn là biết có giá trị không hề thấp chút nào, họ không thân không thích, sao có thể nhận món quà quý trọng như thế được?
Vợ Tiểu Lý liên tục từ chối: “Bà ơi, thật sự không cần đâu, việc này… không hợp quy tắc.”
Tuy hai vợ chồng rất khôn lanh, tính cách hơi giống con buôn, nhưng không phải là người tham lam, vẫn biết những điều lễ phép nên có.
“Bà lấy đồ về đi ạ, chuyện này tuyệt đối không được đâu.”
“Không có gì không hợp quy tắc cả, cũng không có gì không được. Mọi chuyện suy cho cùng đều do duyên. Bà nhìn thấy Tiểu Bảo liền cảm thấy thân tiết, tặng nó một món đồ chơi làm quà gặp mặt, không tính là quý trọng, là tấm lòng của bà thôi”
Bà cụ nói rất chân thành, nếu còn từ chối nữa thì lại giống như không biết coi trọng lòng tốt của người khác.
“Nhận lấy đi,“ Ông Lý lên tiếng, “Tiểu Bảo tương lai phải nhớ ơn đấy.”
Đàm Thủy Tâm sửng sốt. Vợ chồng Tiểu Lý cũng giật mình, giọng điệu này của ông cụ sao cứ…
Nhưng không ai nghiên cứu sâu hơn, sau đó bị Tiểu Lý đổi sang chủ đề khác. Bà cụ cười, thầm mắng bản thân suy nghĩ quá nhiều, dứt khoát tập trung toàn bộ sự chú ý lên người đứa bé.
Nếu A Chinh và Hi Hi có thể sớm kết hôn, sinh một đứa chắt, bà chết cũng nhắm mắt.
“Nếu đã như thế, vậy con thay Tiểu Bảo cảm ơn bà nhé!” Vợ Tiểu Lý nói đầy chân thành.
“Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ nhặt thôi.”
Loại ngọc này là thứ tặng cho mấy đứa nhóc đi chúc Tết vào năm ngoái, giá trị cụ thể Đàm Thủy Tâm không rõ lắm, nhưng tóm lại là sẽ không hề thất lễ chút nào.
Nhưng vợ chồng Tiểu Lý lại không nghĩ như thế, miếng ngọc đó có độ tinh khiết cao, thế nước đủ, tuy không lớn, nhưng cũng phải cần hơn mười nghìn tệ mới có thể mua được.
Bà cụ ra tay hào phóng, góp phần khẳng định suy đoán lúc trước của hai vợ chồng, đây là quý bà nhà giàu đúng không?
Tuy nói tài sản nhà họ Lý hùng hậu, cũng có ít thành tựu trong lĩnh vực bất động sản, nhưng việc tặng một món quà có giá trị lớn đối với một người mới gặp lần đầu lại không có quan hệ trong làm ăn, Lý Vĩ tự nhận thấy anh ta không có lòng tốt cũng như năng lực như thế.
Không hề đơn giản…
Cũng có thể do Tiểu Bảo được bà cụ yêu thích thật sự, nếu không làm sao giải thích được sự thân thiết bất thình lình như vậy được?
Sau đó, anh ta nói suy nghĩ của mình cho vợ nghe.
“Em nói xem, có phải bà cụ… thích ông cụ không?”
“Nói linh tinh!”
“Không phải anh chỉ đang đoán thôi sao…”
“Đừng đoán bừa. Bà cụ ấy vừa nhìn liền biết là người sống an nhàn, giàu có cả đời. Cho dù có nói hơn vài câu với ông cụ nhà chúng ta, thì cũng không thể nói lên được điều gì. Còn về ông cụ, sống một mình nhiều năm qua, có thể cảm thấy cô đơn thật rồi…”
“Hả? Em nói ông cụ thích người ta?”
“Chứ còn gì nữa? Anh cho rằng người nào cũng có tư cách khiến cho ông cụ đích thân giới thiệu à?”
Trở về hiện tại, vợ chồng Tiểu Lý nhận món quà quý trọng của Đàm Thủy Tâm, lập tức có qua có lại: “Chi bằng bà ôm Tiểu Bảo chụp tấm hình? Làm kỷ niệm, thế nào ạ?”
“Chuyện này…” Bà cụ hơi do dự, bà đã ra ngoài được một lúc, tuy lúc đi có nhờ nhân viên phục vụ nhắn lời, nhưng cũng không thể để Đàm Hi đợi quá lâu được.
“Cũng được, coi như để lại kỷ niệm cho Tiểu Bảo.” Ông Lý dứt khoát.
Tấm chân tình khó từ chối, cộng thêm việc đứa bé Tiểu Bảo này trông rất xinh, hợp ý bà, không thể từ chối được chỉ đành gật đầu đồng ý.
“Nào, nhìn ống kính” Vợ Tiểu Lý cầm máy ảnh, cùng với tiếng chụp ảnh tách tách vang lên, hình ảnh cũng được ghi lại từ đó.
“Ông Lý, muốn chụp chung không?” Đàm Thủy Tâm cười hỏi.
“Tôi? Có thể không?” Trong mắt ông cụ toàn là sự bất ngờ.
Người sống hơn nửa đời, làm sao không nhìn ra được phép lịch sự và sự xa cách của Đàm Thủy Tâm đối với ông? Ông có lòng, bà vô ý, cứ theo tự nhiên là tốt nhất, không ngờ bà ấy lại chủ động mời ông.
“Tất nhiên, ông là ông cố của Tiểu Bảo mà!” Đàm Thủy Tâm vốn chẳng hề nghĩ ngợi gì nhiều.
“Được” Ông cụ kiềm chế sự kích động, sửa lại nơ cổ, đi tới.
“Nào, nhìn ống kính, 1 2 3, cà tím!”
…
“Bà nội về rồi à, có việc gì mà vui thế?” Đàm Hi buông điện thoại xuống, đi lên đón.
“Đợi lâu không?”
“Không ạ.”
Bà cụ kể chuyện tình cờ gặp ông Lý, và chuyện đi đến nhà hàng kế bên gặp chắt của người ta cho cô nghe: “… Chà, cũng không biết khi nào bà mới có phúc khí ấy.” Vừa nói, ánh mắt u oán nhìn sang người Đàm Hi.
Da đầu của cô nàng nào đó tê dại, cười gượng gạo: “À… cháu đã thanh toán rồi, chúng ta đi dạo phố tiếp nhé.”
Buổi chiều, hai người đoạt được chiến tích lừng lẫy, về tới Bồng Lai đã là 4 giờ 15 phút, nấu một nồi cháo thanh đạm, ăn xong vùi mình vào sofa xem show giải trí.
7 giờ 15 phút, bà cụ đổi tư thế ngồi lần thứ 8: “Hi Hi, cháu đói không?”
“Không ạ! Vẫn còn no.”
“Vừa hay, chúng ta xuống lầu đi dạo, coi như tiêu hóa thức ăn?”
“Ặc…”
“Không muốn đi?”
“Không! Cháu đang nghĩ nên mặc đồ gì đây!”
“Không cần thay, bộ đồ này rất đẹp”
“…Vâng, vậy đi thôi.”
Vừa xuống lầu, chạy thẳng đến quảng trường, bà cụ với tư thế tao nhã nhưng không hề tầm thường lao thẳng đến chỗ đại quân múa quảng trường.
Khóe miệng Đàm Hi co giật.
Lại nói đến buổi trưa, bà cụ vừa đi, ông Lý liền gọi cháu vào phòng nghỉ.
“Ông nội, có việc gì sao?” Bên ngoài vẫn còn khá nhiều khách đợi anh ta đón tiếp.
“Vợ cháu đâu?”
“Đang ở cùng với mẹ. Ông… tìm cô ấy?” Lý Vĩ nhìn sang chỗ ngồi chủ nhà, tỏ vẻ nghi ngờ, ông nội vốn luôn nghiêm khắc, trừ khi Lệ Hoa làm sai việc gì?
“Khụ khụ, lấy tầm hình chụp lúc nãy đến cho ông xem thử.”
“Ông đợi chút, cháu đi tìm Lệ Hoa lấy máy ảnh.”
Không đến nửa phút, Lý Vĩ trở lại, hai tay trống rỗng.
Mặt mày ông cụ Lý nặng nề: “Máy ảnh đâu?”
“Khụ, không cần tới!”
“Là sao?”
“Lệ Hoa đăng lên We Chat rồi, ông cứ vào We Chat là có thể lưu vào di động”
“We Chat?”
“Vâng, là cái phần mềm trò chuyện chỉ ông sử dụng lần trước ấy.”
“Cái nhấn vào để nói chuyện à?”
“Đúng, đúng, đúng!”
Ông cụ Lý lấy điện thoại từ trong túi áo ra, ngón tay quẹt quẹt vài cái trên màn hình: “Cái này?”
“Không… đây là Weibo” Tiểu Lý lại gần, “Đây, icon màu xanh lá mới đúng…”
Lý Vĩ mở mục Khoảnh Khắc ra, kéo xuống refresh.
Avatar được ghi chú là “Cháu dâu Hoa Lệ” hiện ra.
Bà nội nói, Tiểu Bảo nhà tôi là một đứa trẻ có phúc khí! [Đáng yêu] [Đáng yêu]
Dưới dòng chữ là ba bức ảnh đặt cạnh nhau. Bức đầu tiên: Bà cụ Lục bế Tiểu Bảo; Bức thứ 2: Ông cụ Lý và bà cụ Lục đứng sánh vai nhau, Tiểu Bảo đứng giữa; Bức thứ 3: Mặt dây chuyền bằng ngọc.
“Cái này lưu về như thế nào?” Ông cụ hỏi.
“Mở ra, ấn giữ lâu, lưu về điện thoại… xong rồi”
“Lệ Hoa đăng cái này, tất cả mọi người đều có thể xem?”
“Vâng, tất cả bạn bè của cô ấy trên We Chat đều có thể nhìn thấy”
“Khụ khụ… vậy nếu ông đăng lên, có phải cũng được người ta nhìn thấy?”
Lý Vĩ giật mình: “Ông muốn đăng lên We Chat à?!”
“Không thể à?” Mặt mày ông cụ nặng nề, “Ánh mắt đó của cháu là sao?”
“Ông nội ơi, cháu không có ý gì, ông đừng hiểu lầm…”
“Ờ, ông già như tôi không thể bắt kịp thời đại à?”
Lý Vĩ cười lúng túng, ông thích ông làm, cháu không quản được ông, cũng không quản nổi ông.
“Khụ khụ, nói chứ việc bắt kịp trào lưu, sao ông sớm không làm, muộn không làm, mà lại làm vào lúc này?” Anh ta nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng khoảng cách gần, ông cụ Lý lại không bị điếc, tất nhiên là nghe rõ mồn một.
“Thằng nhóc ranh này!”
“Cháu đi đây nhé…” Lý Vĩ nhắm chuẩn thời cơ, vội vàng chuồn đi.
Ông cụ thấy người đã đi, lập tức lấy kính lão ra, đưa điện thoại ra xa, nghiên cứu màn hình một lúc, sau đó mới bắt đầu gõ gõ.
Dù sao cũng là lão tướng nơi thương trường, tuy tuổi đã cao, nhưng đầu óc vẫn linh hoạt hơn người cùng tuổi, cộng thêm lúc trước Lý Vĩ nghiêm túc chỉ cho ông vài lần, rất nhanh, một dòng trạng thái có hình có chữ được ra lò trên We Chat.
Tiểu Bảo đầy tháng, khách quý tề tựu [Mỉm cười] [Mỉm cười]
Hình đính kèm chỉ có một tấm, đó là bức ảnh chụp chung của ông và Đàm Thủy Tâm và đứa chắt.
Rất nhanh, lục tục có người vào like và bình luận.
Tiểu Tuấn: Ông nội, ông không định giải thích quan hệ của ông với bà cụ này sao?
A Bình: Ba, ba đừng hù con! [Giật mình]
…
Trương Tổng – Bất động sản Hằng Nguyên: Chúc mừng anh Lý.
Giám đốc Lâm – Công thương Mậu Tường: Ông Lý song hỷ lâm môn, thật khiến người ta hâm mộ? Khi nào chuẩn bị làm tiệc đây?
Ông Vạn – Vật liệu gỗ Nguyên Dã: Anh Lý, cuối cùng cũng đợi đến lúc cây vạn tuế nhà anh nở hoa rồi!
…
Nhà họ Lý cũng xem như được liệt vào hàng ngũ giàu có ở Thủ Đô, công ty bất động sản có hợp tác với rất nhiều doanh nghiệp, đối tác làm ăn nhiều và rộng, có thể tưởng tượng được dòng trạng thái trên We Chat này được bao nhiêu người xem. Trong đó cũng có không ít những doanh nghiệp, giám đốc có liên hệ với Lục Thị.
Thế là, truyền tay là có người gọi điện thoại đến nhà chính.
“… Được, anh đợi chút” Bác Từ đặt ống nghe điện thoại sang một bên, xoay người lên lầu.
Phòng ngủ không có ai, toilet không bật đèn, suy nghĩ, tiếp tục đi lên ban công sân thượng.
Đấy, ông cụ đang ngồi trên ghế bập bênh, nhắm mắt dưỡng thần, trên chiếc bàn nhỏ trước mặt có đặt một tách trà cổ.
Bác Từ muốn nói lại thôi.
“Sao ông lại lên đây?” Lục Giác Dân vốn ngủ không sâu, một lát là tự tỉnh, “Vừa hay, qua đây uống thử trà mới tôi pha.”
“Ông chủ…”
“Tiểu Từ, sao ông cũng bắt chước không nể mặt tôi thế?”
Bắt chước ai? Tất nhiên là Đàm Thủy Tâm rồi.
“Cái này ông cũng gọi là nghệ thuật trà à? Hờ hờ…vậy tôi chính là tông sư trà đạo.”
“Uống được không đấy?”
“Màu nhìn trông kỳ kỳ?”
“Đừng, mau bỏ ra đi, chỉ ngửi thôi tôi đã cảm thấy sặc sụa rồi!”
“Lần sau đừng làm nữa, lãng phí trà ngon.”
“…”
Những việc như thế này, nhiều vô số kể, cũng không trùng lặp, lần nào cũng có từ mới.
Bác Từ cảm thấy oan uổng, cười khổ, “Ông chủ, tôi…”
“Được rồi, không đùa với ông nữa. Có việc gì sao?”
“Vạn tổng tập đoàn Nguyên Dã gọi điện thoại đến, ông xem?”
“Tiểu Vạn tổng hay là Lão Vạn tổng?”
“Lão Vạn tổng ạ”
“Được, đi xuống nghe xem ông ấy tìm tôi làm gì”
…
“Alo, tôi là Lục Giác Dân”
“Anh Lục, lâu quá không gặp. Vốn định mùng một ghé thăm chúc Tết, thì anh lại không ở nhà…”
“Ừ, tôi có chút chuyện”
Có chuyện cái con khi ấy! Vợ không ở nhà, một mình ông làm sao giải thích rõ ràng được? Dứt khoát đóng cửa không tiếp khách, ra ngoài đi dạo, cũng chính hôm đấy lại gặp lại được Uyển Nhiên…
Nhớ lại Triệu Uyển Nhiên, mặt mày ông cụ nhăn lại, trong ánh mắt có thể nói là hoài niệm, nhưng lại không giống, ngược lại lại giống như bực bội khi bị chuyện phiền phức quấn lấy.
“… Hiếm khi hôm nay ông nể mặt đi dự tiệc đầy tháng nhà họ Lý, sao không báo sớm một tiếng? Thế thì tôi cũng đi cùng, mấy anh em chúng ta vừa hay đủ một tụ mạc chược!”
“Tiệc đầy tháng? Lão Phương, có phải ông uống say rồi không?”
“Say? Tôi không uống rượu, tôi đang chơi goft ở sân Tây Giao. Giờ này, bây giờ có qua cũng không kịp, tiếc quá!”
“Không phải… Ông đang nói gì vậy?” Lục Giác Dân thấy kỳ lạ, “Sao tôi không nghe hiểu câu nào hết vậy?”