Lục Chinh vừa ấn sáng màn hình, chuẩn bị nghiên cứu xem thứ gì khiến hai người kia phát sinh tranh chấp.
Bất ngờ, một đôi bàn tay trắng nõn che màn hình lại, “Đừng xem nữa…”
Đàm Hi mỉm cười, đón lấy ánh mắt xăm soi của anh, không hề có ý muốn nhượng bộ.
Lục Chinh nhìn cô thật sâu, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề ngột ngạt. Tống Bạch lặng lẽ lùi ra khỏi phạm vị áp lực thấp, anh ta thấy né đi vẫn hơn.
“Không có gì đáng xem cả.” Đàm Hi nghiêm túc nói.
“Vậy sao?” Giọng điệu nhẹ nhàng, khiến người ta không nghe ra được rốt cuộc là anh đang hỏi ngược lại hay là đang thắc mắc.
Đàm Hi trực tiếp xem thành vế sau, nếu anh đã có thắc mắc, vậy em sẽ trả lời: “Vâng.”
Tống Bạch che mặt, anh ta thật sự rất nghi ngờ IQ của cô. Rõ ràng là không tin, vậy mà cô vẫn có thể bình tĩnh trả lời.
Da mặt này, dày thật!
Nhưng nếu suy nghĩ lại, nếu không như thế, sau có thể cưa đổ được ngọn núi băng lớn vạn năm không tan như anh của anh ta?
Bỗng nhiên cảm thấy vô cùng kính phục.
Vừa hay lúc này vú Trương đeo tạp dề bước ra khỏi phòng bếp. Không hề phát giác ra bầu không khí kỳ lạ trong phòng khách, vú Trương cười nói: “Cậu chủ, có thể ăn cơm rồi.”
“Ừ.”
Lục Chinh ôm cô đi đến bên cạnh sofa, hai chân Đàm Hi duỗi thẳng, với tới bề mặt mềm mại của sofa, giữ vững thân hình, ngoan ngoãn đứng im.
“Tiểu Bạch, dép.”
“Hả?”
Ánh mắt Lục Chinh dừng lại trên đôi dép lê bị Đàm Hi vứt đi cách đó không xa. Tống Bạch ngơ ngác, kêu… anh ta đi nhặt dép?
Quả nhiên…
Ngay lúc anh ta đang khó tiếp thu, Lục Chinh lên tiếng lần nữa, “Nhặt qua đây.”
Vãi…
Đây có phải là anh ruột nữa không? Hả?!
“Ha ha!” Đàm Hi cười rất bất lương, cằm hơi hất lên, do đứng trên sofa, nên biến thành tư thế nhìn xuống từ trên cao, có thêm vài kiêu ngạo đầy bá đạo: “Tiểu Bạch Bạch, mau nhặt đi~”
Tống Bạch không nhúc nhích, máu nghẹn ở cổ họng, không nuốt xuống được, cũng không phun ra được, hai gò má trở nên đỏ bừng.
Hiển nhiên Đàm Hi không định bỏ qua cho anh ta, “Không phải lúc nãy còn luôn mồm gọi tôi là chị dâu, bây giờ chẳng qua chỉ nhờ anh giúp chút việc nhỏ thì lại không chịu sao?”
“Em em em… đừng có quá đáng đấy nhé!” Ông đây là người có cốt khí đấy nhé có biết không?!”
Sao có thể đi nhặt dép giúp một cô gái chứ?!
“Đừng quên rằng, đây là do anh ruột của anh đích thân lên tiếng.” Đàm Hi chu môi, đẩy trách nhiệm sang cho Lục Chinh.
Khuôn mặt điển trai của Tống Bạch bỗng xệ xuống, những vẫn cố gắng cười hai tiếng “hề hề”, “Anh, em biết, anh đang đùa mà.”
Lục Chinh lạnh lùng nhìn anh ta.
Xương cốt Tống Bạch đông cứng lại.
“Còn nhớ buổi chiều tôi đã nói gì ở văn phòng chứ?”
“…” Bĩu môi, rốt cuộc vẫn phải không tình nguyện đi nhặt dép cho Đàm Hi, nhếch môi, mỉm cười: “Bà cô ơi, tôi sợ em rồi được chưa?”
Đàm Hi thấy hưởng thụ, cũng không làm khó anh ta nữa. Suy cho cũng đây vẫn là một cậu ấm cao ngạo, không thể làm gây chuyện quá lố.
“Được, thế tôi sẽ tha thứ cho anh vậy!”
“…”
Lục Chinh lần lượt nhìn hai người, ngầm có ý cảnh cáo, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Đàm Hi: “Mang dép vào, ăn cơm.”
“Vâng.” Không dám quậy nữa, ngoan ngoãn nghe lời.
Tống Bạch nhìn cô như một cô vợ nhỏ đi theo sau lưng Lục Chinh, hai mắt trợn to như chuông đồng. Đây vẫn là cô nhóc xấc xược, vô tâm vô phế kia sao?
Chậc chậc…
Đúng là, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Anh ta sờ mũi, cũng đi theo vào phòng ăn.
Tay nghề của vú Trương không tồi, động tác nhanh nhẹn, chưa đầy hai tiếng, đã nấu xong một bàn thức ăn to, chay mặn tương xứng, dinh dưỡng cân bằng.
Quan trọng nhất là, có món bò sốt cay Đàm Hi thích ăn nhất.
Vì thế, cô còn cố tình xới một bát cơm to, vì muốn trộn ít vị cay, vừa nhìn thôi đã thấy ngon miệng.
Chỉ có một điểm không được hoàn mỹ, đó là dĩa thức ăn đó đặt ở trước mặt Tống Bạch, mà cô lại ngồi bên Lục Chinh, khoảng cách hơi xa.
Dĩ nhiên, cô không mất lịch sự đến mức đổi dĩa thức ăn mình yêu thích đến trước mặt. Làm vậy thì không còn là biểu hiện của sự tùy hứng mà là của sự vô giáo dục.
Cho dù là kiếp trước, hay kiếp này, tuy Đàm Hi sống lưu manh, nhưng là một người rất biết phép tắc.
Cho nên, cô chỉ có thể cố gắng khống chế số lần gắp món ăn của mình, dù sao tay vươn quá dài, cũng không phải là biểu hiện của lịch sự.
“Này, cho em.”
“Ăn đi.”
Giọng nói của Tống Bạch và Lục Chinh lần lượt cất lên. Đàm Hi nhìn hai đôi đũa hướng về bát của cô từ hai phương hướng khác nhau, nên có hơi ngơ ngác.
Tống Bạch hơi lúng túng, ho nhẹ hai tiếng để che giấu đi, không ngờ rằng lại thành “giấu đầu lòi đuôi“.
“À… không phải em thích ăn cay sao? Tôi… hiếu kính chị dâu, hề hề…” Nói xong, liền cười lấy lòng với Lục Chinh.
Dáng vẻ bao ngốc!
Suýt chút nữa đã làm Đàm Hi phun hết cơm ra ngoài, “Xem như anh vẫn còn có lương tâm, cảm ơn nhé!”
Lục Chinh không nói gì, lại gặp thêm một ít cho cô mới thu đũa về, “Thích thì ăn nhiều một chút”
Vú Trương hình như không nhìn ra được bầu không khí vi diệu của hai người đàn ông. Bà cười một tiếng, “Cũng tại tôi, cô Đàm thích ăn cay, tôi bày món như thế này thật sự không khoa học chút nào, cậu Tống đừng để bụng nhé?” Nói xong, liền chuẩn bị mang chiếc dĩa bò sốt cay đổi đến trước mặt Đàm Hi.
Tống Bạch xua tay liên tục: “Không để bụng, không để bụng…”
Anh ta nào dám?
Ặc, chị dâu mà… người phụ nữ có chỗ dựa không động vào được đâu.
Lục Chinh biết vú Trương vất vả, bèn kêu bà ấy cũng ngồi vào bàn ăn cơm, nên mới có cơ hội cho bà ấy ra mặt dàn xếp.
Lúc này, Đàm Hi thỏa mãn rồi, nhìn món bò sốt cay hấp dẫn trước mắt, nuốt nước bọt liên tục, cưới tít mắt.
Lục Chinh buồn cười: “Một dĩa bò sốt cay thôi đã khiến em thành ra thế này, thật là!”