Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 466: Sự quyết đoán của anh, phản kích



“Sao vậy?” Tống Tử Văn nhìn ánh mắt của nghi hoặc của cô, con ngươi đen lấy của cô gái nhỏ tràn đầy bóng dáng của anh.

Một giây sau, anh lặng lẽ né tránh.

Nhiễm Dao không có cảm giác gì, ngược lại còn mỉm cười với anh: “Giọng điệu của anh lúc nói chuyện giống hệt ba em.”

“…”

“Còn một câu hỏi nữa,“ Cô nói, “Tại sao báo cho Sở Cảnh sát rồi, lại còn thông báo cho Cục Công an nữa?”

Ánh mắt người đàn ông trở nên thâm thúy, “Ví dụ thế này, có lúc cai ngục không trông coi được phạm nhân, bởi vì xảy ra hiện tượng đồng lõa che đậy nhau, vì vậy cần cấp trên của cai ngục để trấn giữ.”

“Em hiểu rồi.”

“Ồ?” Anh nhếch mày, “Em hiểu gì?”

“Rồng thường không thể áp chế được rắn, nhưng giao long thì có thể.”

Giao long, đứng giữa rồng và rắn, chính là trung gian tốt nhất.

Tống Tử Văn khẽ cười: “Ví dụ của em rất hay.”

Nhiễm Dao hơi mím môi, con người cô còn hay hơn nữa nè~

Không sợ, từ từ đã, còn nhiều thời gian.

Rất nhanh chóng, thư ký Thái đã giải quyết xong bên kia.

“Đi thôi, vào xem sao.”

Ba người đi vào trong căn nhà tranh đó. Nhiễm Dao rút tay từ trong tay anh ra.

Tống Tử Văn phút chốc sững sờ.

Một giây sau, bàn tay còn lại cảm giác được hơi ấm quen thuộc, cô gái ngẩng đầu cười, “Anh nắm chặt quá, toát mồ hôi cả rồi… đổi tay khác…”

Khụ!

Nhà tranh có thể là khu lưu trú của công nhân, bởi vì mỗi gian đều có giường và bàn, khăn lông và chậu nhựa đầy sàn, lúc này lại yên ắng đến bất thường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 10

“Lãnh đạo, có thể có vấn đề…”

Thư ký Thái chưa nói xong, một đám người cầm côn vây quanh, dồn ba người vào giữa.

Cái “người phụ trách” cúi người gật đầu với họ khi nãy giờ đang ngậm điếu thuốc, vẻ lưu manh đứng giữa đám đông, trên mặt không có chút ý lấy lòng nịnh bợ, ngược lại hung hăng dữ tợn, “Anh em, chính là người này muốn bắt chúng ta.”

Anh chỉ thẳng vào thư ký Thái.

Tống Tử Văn khẽ nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm: “Các anh chính là đám công dân đập hư cửa nẻo của tiểu khu phải không?”

“Phải thì sao?!” Giọng dữ dằn.

Quả nhiên!

Lúc đó anh đã nên nghĩ ra, tuy rằng người này khoác lên bộ comple phô trương thanh thế hão, nhưng móng tay đen màu tro thì không lừa ai được cả, chỉ có công nhân lao động lâu năm mới có.

“Mấy người làm vậy là có ý gì?” Tống Tử Văn đưa ánh mắt lạnh tanh lướt qua bọn họ.

Bảy người!

Hoàn toàn giống với số lượng người gây án trong đoạn clip giám sát tiểu khu!

“Ý gì?! Dụ bọn bây vào đây, đương nhiên là bịt miệng rồi!”

“Làm sao bịt? Giết chúng tôi? Lúc nãy chắc anh cũng nghe rất rõ, chúng tôi là người của chính phủ, lịch trình trong giờ làm việc đều có ghi chép, hãy tin tôi, không cần đợi đến ngày mai, trễ nhất là 18 giờ tối nay, sẽ có người phát hiện chúng tôi mất tích. Đến lúc đó, một người trong các anh cũng không chạy thoát được đâu!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 145: 145: Một Chữ Đáng Giá Chục Triệu

Bọn người xung quanh có chút sợ, kẻ giả mạo “người phụ trách” cười khẩy hai tiếng, “Mẹ mày dám hù dọa ai hả?!”

“Tôi có phải hù dạo hay không, anh có thể dùng não để suy nghĩ. Khi biết sự việc không ổn, tôi vẫn bước vào đây, không lẽ tôi không biết chừa đường lui sao?” Thái độ của Tống Tử Văn chắc chắn, không có chút gì vẻ kinh hoảng sợ hãi của tù nhân.

“Anh Đại Nhân, tôi thấy hắn không giống đang lừa chúng ta đâu. Nếu bị phát hiện, chúng ta có bị bắt ngồi tù không?”

“Câm mồm! Đừng nghe hắn nói bậy! Mấy thằng làm quan đều dựa vào mồm miệng mà khiến cho chết thành sống, mở miệng là nói láo, mọi người đừng tin!”

Tống Tử Văn cười lạnh lùng: “Một mình anh dốt nát không sao, nhưng lại bắt mọi người gánh chịu nguy hiểm, hơ, thật đúng là ích kỷ.”

Lý Đại Nhân liền giận dữ, ánh mắt bỗng nhiên trở nên hung ác, xách côn lên xông về trước, tư thế muốn đánh Tống Tử Văn. Tiểu Thái thấy vậy liền nhanh chân đá một cước vào đầu gối hắn ta. Chỉ nghe tiếng kêu la thảm thiết như heo bị làm thịt, người đàn ông đã bị Tống Tử Văn chế ngự, cây côn bị đẩy xa ra ba mét.

Đám đông trố mắt nhìn nhau, không một ai dám manh động.

Hai bên nhìn nhau.

“Tôi biết mọi người muốn giành lại đồng tiền khổ cực kiếm ra, làm việc không quản ngày đêm trên công trường chỉ để chu cấp cho gia đình. Tôi có thể hiểu được sự phẫn nộ khi bị quỵt tiền lương của các anh, nhưng bạo lực không giải quyết được vấn đề gì cả. Nếu như các anh tiếp tục như vậy, cuối cùng cũng tự hại bản thân thôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 67: Chương 67

Giọng của Tống Tử Văn không lớn, nhưng vang vọng trong căn nhà tranh này, vừa dài vừa xa, thành công đả động được vào sợi dây căng cứng ẩn sâu trong lòng những người công dân này.

“Tôi biết, mọi người làm vậy cũng chỉ muốn nhà khai thác mau chóng thanh toán tiền công, đi đập vỡ cửa sổ nhà dân của tiểu khu cũng chỉ muốn làm lớn sự việc, sau đó thu hút sự chú ý của người phía trên, đương nhiên cũng là sự cảnh cáo đối với người thiếu nợ tiền công của các anh. Thế nhưng, cách như vậy là sai rồi! Vốn dĩ các anh đúng lý, nhưng vì vậy mà khiến bản thân rơi vào thế bị động.”

“Bị động? Làm, làm sao thế được? Bên trên rõ ràng đã bắt đầu giải quyết rồi, bảo rất nhanh là sẽ phát tiền lương…” Một người nông dân làm công cãi lại.

“Rất nhanh là bao lâu? Một tiếng? Một ngày? Mười ngày? Nửa năm? Hai là một năm?”

Đám người không nói gì cả.

“Tôi đại diện cho chính phủ thành phố đến đây giải quyết việc này, chúng tôi có thể ngồi xuống nói chuyện từ từ.”

“Đừng nghe mấy lời hoang đường của người này! Anh em, đừng bao giờ bị mắc lừa!” Lý Đại Nhân bị bắt chéo tay vẫn không chịu dừng, vẫn định tiếp tục phản kháng.

Tống Tử Văn đá anh ta một cái: “Im lặng! Anh muốn hại chết mọi người mới cam tâm sao?!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.