Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 485: Đang vui thì đứt dây đàn



Tức khắc, một hồi những tiếng bàn tán xôn xao vang lên.

“Đại Điềm Điềm, rốt cuộc anh cũng về rồi!”

“Nhớ anh à?”

“Nhớ chứ.”

Lòng người đàn ông lập tức mềm như bún.

“Vậy anh có nhớ em không?”

“Khụ…”

“Có không hả?”

“Về nhà rồi nói tiếp.”

“Rốt cuộc có hay là không?”

“Có.”

Chụt! Một cái hôn vang dội, Đàm Hi giữ lấy cái đầu với mái tóc ngắn cũn của Lục Chinh, bốn mắt nhìn nhau: “Thế còn nghe được…”

Những người xung quanh cho dù vô tình hay cố ý thì thị giác đều bị đánh mạnh một cái, mẹ kiếp, ngược chó quá!

Khóc ròng…

Hai người dắt tay nhau ra ngoài, Đàm Hi đưa chai nước khoáng ra lấy lòng trước, “Này, anh uống nước đi, môi khô bong ra rồi.” Thực ra cô cũng không ngại tự mình làm nó trở nên ướt át.

“Chờ ở đây đi, anh đi lấy xe.”

“Oh.”

Rất nhanh, chiếc Land Rover quen thuộc xuất hiện, Đàm Hi kéo cửa ngồi vào.

Một đường chạy như bay về phía trung tâm thành phố.

Đàm Hi nhận ra đây là đường về chung cư: “Nè… Đã trưa rồi, có nên đi ăn cơm trước không?”

Mười giờ bốn mươi lăm: “Còn sớm, không vội.”

“Vâng.”

“Gọi điện thoại gọi người giúp việc tới nhà quét tước trước đi.”

“Giờ á?” Đàm Hi ngẩn ra.

“Ừ, tốt nhất là xong trong vòng một giờ.”

Từ sân bay tới chung cư mất đại khái khoảng một tiếng, tính thêm tình hình giao thông vào cuối tuần thì ít nhất cũng mất chín mươi phút.

Đàm Hi tung tăng lấy điện thoại ra gọi.

Trở lại chung cư thì đã gần 12 giờ đúng.

Sàn nhà vẫn chưa khô hẳn, nhìn vẫn thấy vệt nước loang loáng, nghĩ chắc người giúp việc cũng chưa rời đi được bao lâu.

Đặt túi xách lên tủ giày, Đàm Hi lập tức lăn ra sofa: “Mệt chết cục cưng rồi…”

Lục Chinh thay dép lê xong, lại bỏ giày mà Đàm Hi vừa đạp ra vào trong tủ rồi kéo vali của mình đi vào phòng ngủ.

Ở bất kỳ thời điểm nào anh cũng luôn đâu vào đấy.

Đàm Hi mở tivi, thấy chương trình phim hài thì bấm chuyển, sang hát tuồng ê ê a a làm cô đau cả đầu, vẫn nên xem cái gì vui vẻ thì hơn.

Lúc Lục Chinh đi ra thì đã thay một bộ đồ mặc ở nhà, nhàn nhã và soái khí, Đàm Hi không nhịn được lại leo lên người anh.

Bàn tay lớn đỡ cái mông nhỏ đầy đặn của cô hơi nhấc lên mấy cái ước lượng, Đàm Hi thuận thế ghé vào vai anh, tinh nghịch thổi khí vào lỗ tai.

Lục Chinh quay đầu đi, vừa lúc bắt được cặp môi anh đào quyến rũ nghịch ngợm nên không khỏi cẩn thận gặm nhấm một hồi, cực kỳ dịu dàng.

“Ưm…” Đàm Hi đáp lại nụ hôn của anh.

Mọi nỗi nhớ nhung đều hóa thành lửa nóng, hai người quấn chặt lấy nhau.

Tham Khảo Thêm:  Chương 244: Quan Hệ Huyết Thống (10)

Lục Chinh lập tức bế cô đi thẳng vào trong phòng ngủ, đầu óc Đàm Hi mơ màng, chờ đến khi tỉnh táo lại thì đã bị anh đè xuống giường, vai ngọc nửa lộ ra ngoài.

“Khoan đã…”

Lục Chinh ngẩng đầu lên khỏi ngực cô, đôi mắt lộ ra vẻ thắc mắc, cổ áo anh đã cởi ra quá nửa, để lộ ra lồng ngực rắn chắc.

“Cái đó của em tới…”

“?”

“Dì cả.”

“…”

Vừa dứt lời, Đàm Hi lập tức cảm thấy lực của bàn tay đặt trên vai mình như nặng thêm, sau đó, Lục Chinh buông cô ra, xoay người ngồi dậy, trong mắt tràn ngập vẻ buồn bực.

“Anh…”

“Đừng nói chuyện.”

“…”

Người đàn ông móc thuốc lá ra châm lửa, Đàm Hi bĩu môi, xốc lại quần áo rồi ghé sát lại: “Giận à?”

“… Không giận.”

“Em cũng có cố ý đâu, tại anh không hỏi rõ ràng.” Cô cũng bất đắc dĩ lắm chứ, chịu thôi.

“Đã bảo em đừng nói chuyện.”

“Có phải là tại em đâu…”

“Muốn khiến anh thương bạc tắm trong biển máu đúng không?” Đừng nói tới gần, cho dù chỉ nghe tiếng thôi là anh đã bị dụ dỗ phạm tội rồi, thế nên Lục Chinh mới đưa lưng về phía cô, còn bảo cô không được nói chuyện.

Người có ý chí mạnh mẽ thế nào cũng sẽ có lúc không thể khống chế được.

Ví dụ như, Đàm Hi với anh.

Hút thuốc xong, sự xao động trong lòng cũng lắng xuống, Lục Chinh đứng lên, “Đi nào, ra ngoài ăn cơm thôi.”

Nửa tiếng sau, hai người ngồi trong một nhà hàng Quảng Đông, chỉ cách chung cư có mười phút đi bộ.

Đàm Hi thật sự rất đói nên ăn tương đối nhiều.

“Ăn từ từ thôi, có ai tranh của em đâu.”

“Khoai môn bọc hạt óc chó này ăn ngon quá.”

Lục Chinh gắp thức ăn vẫn còn nguyên trong bát mình sang cho cô, đổi lấy được một nụ hôn gió của cô nàng.

Ăn cơm trưa xong, hai người đi bộ về chung cư.

Trời tháng ba, nhiệt độ vẫn còn thấp, mặc dù là giữa trưa có nắng nhưng cũng không làm người ta thấy nóng.

Tay lớn dắt tay nhỏ, mười ngón tay đan vào nhau, nước da màu đồng cổ và nước da trắng như sứ làm nổi bật lẫn nhau, một bên mạnh mẽ có lực, một bên dịu dàng như nước, quả nhiên là vô cùng hài hòa.

“Công ty gặp phải chuyện gì sao?” Ngày đó, Lục Chinh đi rất gấp.

“Công ty con bên Vân Nam tự chủ trương mua về một miếng đất, tính toán xây dựng khu dân cư, lúc bàn giao mới phát hiện ra có một nhà máy hóa chất từng xây trên miếng đất đó, độ ô nhiễm vô cùng nghiêm trọng, căn bản không thể sống được ở đó.”

“Vậy anh xử lý như thế nào rồi?”

“Quy hoạch lại một lần nữa, đồng thời giải quyết vấn đề ô nhiễm.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 230: Tôi không có văn hóa, tôi không hiểu

“Cái này gọi là… rút củi dưới đáy nồi à?”

“Cũng có thể nói là trị phần ngọn cố gắng hết sức trị cả gốc.”

“Người đàn ông của em thật giỏi!” Đàm Hi khen không tiếc lời, thuận tiện còn gom cả mình vào đó.

Lục Chinh mỉm cười nhìn cô: “Có cần anh khen em có mắt nhìn người không?”

“Được, khen đi!”

“…” Cho mặt mũi liền vênh váo ngay được.

Hai người vừa đi vừa cười nói, cả người tắm gội ánh mặt trời, hành trình vốn dĩ chỉ mất mười phút nhưng cuối cùng kéo dài tới tận nửa tiếng.

Vừa mới vào cổng khu chung cư liền đụng phải Đàm Thủy Tâm bước từ trên xe xuống, trong tay còn xách một giỏ rau.

Thời đại này, ngồi xe Rolls-Royce đi chợ mua rau chắc cũng chỉ có mình vị này mà thôi.

“Bà nội?”

“Ôi! Bà đang định đi lên nhà, không ngờ lại gặp ở đây thế này.” Mặt mày Đàm Thủy Tâm rất hớn hở, sự u buồn trước đây như đã trở thành hư không, giờ cả gương mặt đều rạng rỡ như trẻ ra cả chục tuổi.

“Sao bà lại tới đây thế ạ?”

“Mang đồ ăn tới cho hai đứa, bà tự tay làm đấy.”

“Ông nội đâu ạ?” Đàm Hi nhìn ra phía sau, xe đã chạy đi rồi nhưng không thấy bóng dáng Lục Giác Dân đâu cả.

“Đừng nhắc tới ông ấy, cả ngày chỉ biết ru rú ở trong nhà.” Ừ… nghe thấy có ý vị ghét bỏ kìa.

Xem ra chuyện lần trước đã khiến cho địa vị của bà cụ Lục tăng lên không ít.

“Đi thôi, chúng ta lên nhà đi đã!” Đàm Hi cực kỳ vui vẻ, bà cụ là một người rất đáng mến.

“Khoan đã.” Lục Chinh đột nhiên lên tiếng, “Một mình bà tới Tân Thị hay sao ạ?”

“Chú Từ của cháu đưa bà tới.”

“Ông nội đã biết chưa?”

“Biết chứ!” Giọng đầy thản nhiên…

“Sao bà lại biết địa chỉ chung cư của cháu ở Tân Thị?”

“Hỏi Tiểu Trần.” Ý nói là Trần Khải.

“Sao hả, không chào đón bà đúng không?”

Lục Chinh ho khẽ một tiếng, “Không ạ.”

Đàm Thủy Tâm đưa mắt nhìn Đàm H. Cô gái cười rạng rỡ, “Cháu cầu còn chẳng được ấy! Đã lâu không có ai ngồi xem phim với cháu rồi…”

“Hi Hi, bà kể cho cháu nghe, gần đây bà đang xem một bộ phim thần tượng Đài Loan, cái cậu nam chính…”

Hai người phụ nữ khoác tay nhau đi ở đằng trước.

Lục Chinh nhìn mà thấy đau cả đầu.

Lúc này, chiếc Rolls-Royce vốn tưởng đã đi rồi lại dừng trước mặt anh, cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt đầy nếp nhăn nhưng rất hiền từ của chú Từ hiện ra cùng với một nụ cười: “Cậu Hai, cậu hãy chăm sóc cho bà chủ nhé, mấy hôm tới tôi sẽ ở khách sạn, khi nào mọi người định về thủ đô thì gọi điện cho tôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 7: 7: Thanh Mai Trúc Mã

“Ông nội có biết chuyện này không ạ?” Lục Chinh hỏi lại thêm lần nữa, đừng nói tới Tân Thị, cho dù ở thủ đô thì ông nội cũng sẽ không yên tâm để bà nội ra ngoài một mình, sao lần này lại…

“Tôi cũng không rõ ràng lắm, hình như tối qua hai người cãi nhau mấy câu, kết quả sáng nay bà chủ nói muốn tới Tân Thị thăm cháu trai và cháu dâu tương lai. Mặc dù ông chủ không bằng lòng lắm nhưng rốt cuộc vẫn phải gật đầu đồng ý.”

“Làm chú phải vất vả đi một chuyến rồi.”

Lục Chinh vừa vào tới cửa đã thấy hai người phụ nữ ngồi trên sô pha rì rầm to nhỏ. Một người cầm điều khiển trong tay, liên tục đổi kênh tivi. Một người ôm một túi snack khoai tây ở trong lòng, miệng nhai răng rắc.

Một già một trẻ, không hề có gì khác biệt, vô cùng hài hòa.

Sau khi Nhị Gia ăn xong thì muốn đi nghỉ ngơi, nhưng mộng đẹp ôm ai đó vào lòng đã hoàn toàn rách nát.

Cơm tối do Đàm Hi nấu chính, bà cụ phụ trợ, nguyên liệu nấu ăn toàn là đồ mang đi từ vườn nhà của Lục gia ở thủ đô.

Năm món ăn, hai chay, hai mặn, một canh, vừa đủ ăn cho ba người.

Sau khi ăn xong, Lục Chinh vào bếp rửa bát.

Đàm Hi và bà cụ Lục mỗi người chiếm đóng một cái ghế tựa ở ngoài ban công, ngửa đầu ngắm sao đến tận đêm.

“Bà nội, ngày mai bà muốn đi chơi ở đâu không ạ?”

“Lần này bà tới là có việc.”

“Sao ạ?” Mắt Đàm Hi lộ vẻ tò mò.

“Đi tới thăm một người bạn cũ.”

“Đàn ông ạ?”

“Thông minh lắm.”

“Ồ, vậy chắc là một cụ ông rất đẹp lão.” Đàm Hi gật đầu, nhưng mà… có chắc là ông nội không ghen không?

Không biết Đàm Thủy Tâm nghĩ tới điều gì mà ánh mắt nhìn về phía không trung, sau một hồi lâu mới cảm thán nói một câu: “Hồi trẻ ông ấy đúng là rất đẹp trai.”

Mắt Đàm Hi sáng lên, chứa đầy háo hức và tò mò.

“Thấy có hứng thú à?”

Gật đầu, ra sức mà gật.

Đàn ông, đặc biệt là đàn ông thành thục luôn rất được phụ nữ ưu ái.

“Vừa lúc, ngày mai đi cùng bà.”

Đêm nay, Đàm Hi ngủ cùng bà cụ Lục. Lục Chinh ngồi trong thư phòng, đêm dài lâu qua, sự cô đơn lúc nào cũng làm lòng người ta ngứa ngáy, không có cách nào hết, đành phải ngồi đọc tài liệu thôi.

Công việc luôn là liều thuốc tê tốt nhất mà.

Sáng hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời xanh thẳm.

Từ sáng sớm bà cụ Lục đã dậy để chuẩn bị làm cho Đàm Hi cũng không dám ngủ nướng, sau khi rửa mặt xong liền ngồi bên mép giường nhìn bà cụ Lục “biểu diễn thời trang”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.