Edit: Khả Khả
Ngày đó, Vân Kiều và Bùi Thừa Tư ở trên núi một lúc lâu.
Hai người không nói gì nhiều, nàng cũng không nóng nảy như lúc xưa, ôm gối ngồi trên đất, lặng nhìn áng mây đỏ tía ở phía chân trời.
Bùi Thừa Tư không nghiêm túc ngắm phong cảnh, phần lớn ánh mắt của hắn đều dừng trên người Vân Kiều.
Lúc trước Vân Kiều là người rất đơn giản, đặc biệt là khi ở trước mặt hắn, mọi hỷ nộ dường như đều viết hết lên mặt. Nhưng hiện tại, Bùi Thừa Tư phát hiện, bản thân mình không thể hiểu được Vân Kiều đang nghĩ gì.
Tuy nhiên, có thể ở chung bình yên với nàng thế này, hắn cũng mãn nguyện rồi.
Mãi cho đến khi hoàng hôn khuất dạng, chỉ còn sót lại ánh chiều tà, Vân Kiều mới đứng dậy, tiện tay phủi bụi trên quần áo, nhẹ giọng nói: “Về thôi!”
Ngoại trừ hai ngày đầu đến đây, Vân Kiều chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người khác với cương vị Hoàng Hậu. Cho dù nàng muốn ra ngoài đi dạo, thì nàng sẽ mặc xiêm y giống Thanh Đại, giả dạng cung nữ, thoải mái vui vẻ đi khắp nơi ngắm cảnh. —Đọc FULL tại Truyenfull.vn—
Dù cố ý tránh né, nhưng đôi lúc nàng cũng có gặp vài triều thần.
Những vị đại thần đó sẽ không để ý đến mấy tiểu nha hoàn hành lễ dọc đường, càng không nghĩ đến trong số đó sẽ có Hoàng Hậu đoan trang hiền thục.
Bùi Thừa Tư biết hành động của nàng, hắn cũng chỉ cười, chứ không ngăn cản.
Ngày đó, Vân Kiều mặc y phục vàng nhạt của thị nữ, bôi lên mặt một ít phấn mỏng tối màu, điểm lên gò má một chút tàn nhang, rồi đi ra khỏi cửa.
Tình cờ nàng gặp Phó Dư.
Hắn và hai vị quan võ trẻ tuổi vừa đi vừa cười nói.
Trong lòng Vân Kiều rung lên, nàng làm bộ như không có gì tránh sang một bên, đôi tay chắp đằng trước, rũ mắt cúi đầu, cung kính hành lễ.
Tầm mắt chỉ nhìn giới hạn ở một chỗ, nàng không thấy mặt Phó Dư, chỉ thấy đôi giày đen lướt qua không lỡ nhịp nào.
Sau khi nhóm người rời đi, Vân Kiều khẽ sờ gương mặt mình, nàng cảm thấy có chút đắc ý vì có thể lừa được Phó Dư quá đỗi thân quen này.
Nhưng nàng không đắc ý được lâu, sau khi băng qua con đường mòn đến bên hồ, vừa quẹo qua núi giả, nàng đã thấy Phó Dư nghênh ngang đứng đó.
Lúc này chỉ có một mình Phó Dư, Vân Kiều kinh ngạc đến mức không thể giả vờ hành lễ nữa.
Nàng quay đầu nhìn ngó xung quanh, rồi thắc mắc hỏi: “Ngươi, sao ngươi lại ở đây?”
“Đương nhiên là đi tắt đón đầu!” Phó Dư cúi mắt đánh giá bộ dạng của nàng, hắn cảm thấy thật lạ lẫm.
Vân Kiều bĩu môi: “Ta còn nghĩ là ngươi không nhận ra!”
“Sao có thể?” Phó Dư nở nụ cười: “Lúc còn ở xa, liếc mắt một cái ta đã nhận ra rồi!”
Người khác không nhận ra nàng là vì bọn họ chưa từng giao thiệp nhiều với nàng, cũng chưa từng thấy được dáng vẻ lén lút của nàng.
Nhưng với Phó Dư mà nói, chuyện này dễ như trở bàn tay.
Vân Kiều đưa tay vén tóc, cười hỏi: “Ngươi đi vòng sang đây là có chuyện gì?”
Phó Dư bị câu hỏi quá đỗi bình thường nàng làm cho xao động, hắn im lặng một lúc, sau đó lên tiếng: “Không có gì quan trọng… ta chỉ muốn hỏi ngươi có cần ta giúp gì không?”
Tuy hắn không biết Vân Kiều đã chuẩn bị những gì, nhưng hắn biết nhân cơ hội lần này nàng sẽ cao bay xa chạy, trong lòng sẽ rất nhung nhớ, cho nên cố ý đến gặp nàng.
Dù sao chia tay thế này, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.
Mấy ngày nay, không phải Phó Dư chưa từng suy nghĩ, nhưng cho dù hắn không màng đến chức trách và ân tình bồi dưỡng của Tưởng lão tướng quân, thì hắn cũng không thể rời kinh cùng với Vân Kiều.
Làm vậy chẳng khác nào làm lộ hành tung của nàng.
Cho nên chỉ có thể kiềm chế cảm xúc, trong khả năng cho phép, tiễn nàng một đoạn. —Đọc FULL tại Truyenfull.vn—
Mới đầu, Vân Kiều lắc đầu, sau, nàng suy nghĩ một hồi, liền sửa lại: “Thay ta chăm sóc Thiên Thiên, nếu thuận tiện, hãy để ý đến Nguyên gia một chút!”
Nàng chưa từng được “dìu già, dắt trẻ”, những người cần quan tâm đến không có mấy ai.
“Được!” Phó Dư nghiêm túc đồng ý, hắn do dự một lúc rồi thấp giọng hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?” Sau này, muốn làm gì?”
“Sau khi rời kinh, có lẽ ta sẽ về thăm trấn Quế Hoa, ta sẽ cẩn thận che giấu hành tung, tránh cho hắn phát hiện!” Vân Kiều ngẩng đầu nhìn sắc trời, chầm chậm nói: “Chuyện còn lại, tới đâu hay tới đó!”
Có lẽ nàng sẽ mai danh ẩn tích, yên ổn ở một trấn nhỏ nào đó của Bình Thành, mở cửa hàng làm nghề cũ. Hoặc có khi khí thế dâng trào, sẽ giống như Nguyên Anh, đi làm ăn xa nhà, dọc đường vừa làm ăn vừa du ngoạn…
Cởi bỏ được thân phận này, thiên hạ rộng lớn, há không có nơi nào dung thân.
Phó Dư nghiêm túc lắng nghe, hắn khẽ xoa đầu ngón tay, thận trọng tìm từ, nói: “Lúc trước, khi nghe ta nói về con đường tơ lụa của Tây Vực, chẳng phải ngươi rất tiếc nuối vì không được đi sao? Qua hai năm nữa, có thể ta sẽ trở về Tây Cảnh, đến lúc đó nếu ngươi còn hứng thú, cứ đến tìm ta…”
Vân Kiều nhạy bén nhận ra tin tức trong lời nói của hắn, nàng hỏi lại: “Ngươi có dự định sẽ về Tây Cảnh sao? Trong triều có chuyện gì không như ý hả?”
Tây Cảnh không phải là nơi tốt đẹp gì, so ra mà nói, phần lớn các quan võ đều bằng lòng ở trong triều hơn là đến nơi đó.
Một nơi tràn ngập nguy hiểm như Tây Cảnh sao có thể so với nơi Phồn hoa như Kinh Thành được?
Phó Dư lắc đầu, giải thích: “Chẳng có gì là không như ý cả, chỉ là trong kinh nhiều chuyện phải bó buộc, suy cho cùng cũng không bằng khoảng thời gian ở Tây Cảnh trước kia, tự do tự tại!”
Hắn ở Kinh thành hơn một năm, không chỉ có đao kiếm mà ngay cả nhuệ khí của bản thân cũng bị mai một đi nhiều. Tuổi của hắn chưa muốn mỗi ngày đến giờ điểm mão cuối ngày về nhà, cũng không phải ông lão dưỡng già chờ chết.
“Ngươi suy nghĩ kỹ rồi thì tốt!” Vân Kiều thấy ý hắn đã quyết, cũng không khuyên can gì, nhẹ nhàng đáp lời: “Sau này nếu có dịp, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi!”
Phó Dư cười thành tiếng: “Một lời đã định!”
Thời gian ở hành cung dường như trôi qua rất nhanh, loáng một cái, đã trôi qua nửa hành trình. Vân Kiều biết, bản thân không thể kéo dài được nữa, phải nhanh chóng cho Trần Cảnh một câu trả lời xác đáng.
Vân Kiều vuốt ve phật châu trên cổ tay, nàng gọi Hoài Ngọc đến, đương lúc do dự thì Bùi Thừa Tư cho người đến báo, mời nàng ra ngoài cưỡi ngựa.
Hắn nói đã hạ lệnh nghiêm, có thể tuỳ ý cưỡi ngựa, không có người quấy rầy.
Vân Kiều chần chừ một lát, rồi gật đầu đồng ý, sau đó nói với Hoài Ngọc: “Đợi đến tối ta về rồi quyết định!”
Thu săn lúc này, Ngự Mã Giám đã mang theo con tiểu Bạch Mã mà Vân Kiều ngày đó đã nhìn trúng. Nhưng có lẽ mấy ngày rồi không gặp, cho nên Phất Tuyết không còn thân thiết với nàng như trước nữa.
Vân Kiều kiên nhân vuốt ve lông nó,sau khi chờ đợi nó chủ động nghiêng đầu đến như mọi khi, nàng mới giẫm lên bàn đạp, lăn lên người con ngựa.
Nàng không cần cung nhân giúp đỡ, động tác vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát. Bùi Thừa Tư ở cạnh nhìn, hắn khen ngợi vài câu rồi giục ngựa đuổi theo.
Vân Kiều cưỡi Phất Tuyết đi chầm chậm, sau khi làm quen mới dần dần tăng tốc.
Gió lạnh ở vùng núi quét qua gương mặt nàng, cảm giác rất khác so với trường đua ngựa ở Kinh Thành.
Bùi Thừa Tư cố ý kiểm soát tốc độ, sóng vai cùng nàng, hắn cười, hỏi: “Mấy ngày nay ở đây, nàng đã đi hết hành cung rồi phải không?”
“Gần hết!”
“Có muốn xuống núi chơi không?” Bùi Thừa Tư để ý đến thái độ của Vân Kiều, đợi nàng kinh ngạc nhìn sang, lúc này hắn mới nói: “Đợi qua hai ngày nữa, ở trấn kế bên có hội chùa, ta nghĩ nàng sẽ thích!”
Quả thật với chuyện này Vân Kiều có chút hứng thú, nhưng nàng sợ tuỳ ý rời đi sẽ phá rối sự sắp xếp của Trần Cảnh, cho nên nàng không trả lời ngay.
Vân Kiều xoa cổ, vờ oán trách: “Mấy ngày nay ta thấy hơn mệt, để ta nghĩ đã!”
Những ngày kế tiếp có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải làm, Vân Kiều rũ mắt che đi cảm xúc. Đang lúc cân nhắc, đột nhiên nàng phát hiện Phất Tuyết có gì đó không ổn.
Nó không ngoan ngoãn như ngày thường, rõ ràng nàng không hề thúc giục gì, nhưng nó chạy càng lúc càng nhanh.
Vân Kiều cảm thấy mí mắt giật giật, tay siết chặt dây cương muốn làm nó chạy chậm lại, nhưng khẩu lệnh thường ngày nó rất nghe lời giờ đây hoàn toàn ngược lại.
Phất Tuyết càng thêm nóng nảy, bất an, giống như đang nổi cơn điên. Bùi Thừa Tư cũng ý thức được, hắn lập tức giục ngựa đuổi theo, lớn giọng gọi: “A Kiều, mau dừng lại!” —Đọc FULL tại Truyenfull.vn—
Từ trước đến nay, Phất Tuyệt luôn ngoan ngoãn nghe lời, Vân Kiều chưa từng gặp tình huống như thế này. Trong một thoáng tim đập nhanh như trống trận, nàng bấm vào lòng bàn tay mình để cố trấn an bản thân.
Phất Tuyết đã hoàn toàn bị mất khống chế, điên cuồng muốn hất nàng từ trên lưng xuống.
“A Kiều, đừng sợ,” Bùi Thừa Tư hiểu rõ tình thế, hắn biết nàng không có cách nào khống chế được, cho nên khi đuổi kịp nàng, hắn vội vươn tay: “Ta ở đây!”
Gió núi lồng lộng, Vân Kiều nắm chặt dây cương không dám buông ra.
“A Kiều! Không còn thời gian đâu!” Bùi Thừa Tư giục nàng: “Hãy tin ta!”
Vân Kiều nhìn ánh mắt gần trong gang tấc, khẽ cắn môi, một tay nàng buông dây cương, vừa mới chạm vào, đã bị Bùi Thừa Tư nắm chặt.
Lúc này, đột nhiên Phất Tuyết cất hai vó trước lên.
Bùi Thừa Tư do dự theo bản năng, nhưng hắn vẫn không buông Vân Kiều ra, bị nàng kéo ngã ngựa theo.
Hắn giang hai cánh tay ôm chặt Vân Kiều vào trong ngực.
Vân Kiều cảm thấy trước mắt tối sầm, bên tai truyền đến tiếng kêu rên của Bùi Thừa Tư. Sau âm thanh rơi xuống mặt đất nặng nề, hai người lăn vài vòng rồi mới dừng lại.
Trái tim nàng như muốn nhảy ra từ cuống họng. Vân Kiều lấy lại bình tĩnh, nàng còn chưa kịp tránh khỏi vòng tay của Bùi Thừa Tư thì đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy khóe môi Bùi Thừa Tư chảy máu, vết máu trên gương mặt ngọc ngà của hắn trông càng chói mắt hơn.
“Chàng làm sao vậy? Bị thương ở đâu?” Giọng Vân Kiều bất giác rung lên.
Bùi Thừa Tư vẫn không buông nàng ra, hắn yếu ớt vỗ lưng nàng, giống như đang trấn an, khẽ nói: “Không sao…”
Nhưng hắn vừa mở miệng, máu càng tràn ra nhiều hơn.
“Chàng đừng nói nữa!” Vân Kiều lập tức ngăn hắn lại, nàng nhìn xung quanh thì thấy thị vệ ở xa xa đang chạy đến đây, vì vậy nàng mới nhẹ thở ra.
“Thị vệ đến rồi, Thái y cũng sẽ đến ngay thôi!” Vân Kiều lấy chiếc khăn nhỏ từ tay áo, hoảng loạn lau vết máu trên môi hắn: “Chàng cố gắng đợi một chút…”
Tuy nhiên Bùi Thừa Tư không dừng lại, hắn cố hết sức phủ lên tay nàng.
Hắn đã không còn sức lực, nàng chỉ cần hất nhẹ, là có thể gạt bàn tay dính đầy máu của hắn ra. Nhưng nàng còn chưa kịp động đậy đã nghe hắn thều thào: “A Kiều, đừng đi…”
Vân Kiều kinh hãi, nàng chưa kịp phản ứng lại thì cánh tay của hắn đã rũ xuống, ngất đi.
Lúc này thị vệ cũng đã đuổi đến.
Nhưng vì sợ động đến vết thương của hắn cho nên không dám hành động, đành truyền thái y. Sau khi xem xong, mới cẩn thận đưa Bùi Thừa Tư đang hôn mê bất tỉnh về hành cung.
Đến khi trở về hành cung, Vân Kiều lau vết máu trên người, đổi một bộ xiêm y khác, lúc này mới từ từ nghĩ về chuyện đã xảy ra.
Theo Thái y nói, vết thương trên người của Bùi Thừa Tư là do con ngựa phát cuồng đá trúng, tổn thương phế phủ, dẫn đến hôn mê bất tỉnh.
“Vì sao Phất Tuyết đột nhiên nổi điên?” Vân Kiều mở miệng, lúc này nàng phát hiện giọng mình cực kỳ khàn, khó khăn nói: “Là ai muốn giết ta?”
Nếu không phải vào thời điểm then chốt, Bùi Thừa Tư bảo vệ nàng trong ngực, thì hiện giờ người hôn mê bất tỉnh nằm đó, có lẽ là nàng.
“Hoài Ngọc đã đi điều tra,” sắc mặt Thanh Đại trắng bệch, sau khi châm thêm chén trà nhỏ, nàng hỏi: “Ngài có muốn đến đó thăm Thánh Thượng không?”
Làm như sợ Vân Kiều không đồng ý, nàng bổ sung: “Ở hành cung nhiều người dòm ngó, nếu ngài trễ nải không đi, sợ là không thích hợp!”
Vân Kiều hiểu rõ đạo lý này.
Chỉ là, nàng nhớ đến câu nói của Bùi Thừa Tư trước khi hôn mê, nàng lại cảm thấy mông lung bất an, đến mức nảy sinh ra tâm tư muốn trốn tránh.
Nhưng dù thế nào cũng phải đến, nếu không sẽ không thể giải thích được.
Lúc Vân Kiều đến, Bùi Thừa Tư vẫn còn chìm trong hôn mê, các triều thần đã biết được việc này nên không tụ lại đây nữa, để Trần Cảnh ra mặt lo liệu.
“Thái y đã hội chẩn để đưa ra đối sách, họ sẽ làm hết sức mình!” Trần Cảnh nói ngắn gọn.
“Được!” Vân Kiều nhẹ nhàng đồng ý, nàng im lặng một hồi lâu, lúc này mới lên tiếng: “Thái Phó cho rằng việc này là do người nào làm?”
“Nếu thần trả lời, xin ngài chớ có nghi ngờ thần muốn triệt phá vây cánh!” Trần Cảnh bất đắc dĩ thở dài: “Nếu nói ai muốn mạng của ngài nhất, thì đương nhiên Ngu gia sẽ mang hiềm nghi lớn nhất!”
“Nếu để thần ra tay, có lẽ việc này sẽ tính luôn lên đầu của Triệu gia!”
Vân Kiều im lặng nhìn hắn, Trần Cảnh càng thêm khó xử: “Không lẽ ngài cho rằng tất cả chuyện này là do một tay thần bày ra sao?”
“Không,” Vân Kiều lắc đầu, “Đây không phải là tác phong làm việc của ngươi!”
Hai người cùng trầm mặc, không ai nói điều gì. Vân kiều chờ đến khi sắc trời tối hẳn, để nhận được câu trả lời của Hoài Ngọc.
Nàng suy nghĩ một lúc lâu, rồi hỏi Trần Cảnh: “Ta đã không tính toán với Ngu gia, vì sao bọn họ lại không chịu buông tha cho ta?”
Lời này vừa nói ra, đã đúng ý của hắn.
Song, Trần Cảnh cũng không lấy làm vui mừng, chỉ đáp: “Đương nhiên là hoài bích kỳ tội!”
*Hoài bích kỳ tội: ý chỉ những người có điều kiện tốt hơn thường bị ghen ghét hãm hại.
Được Đế Vương sủng ái chưa chắc đã là chuyện tốt. Thời của Tiên đế, nếu không phải Vi quý phi tàn nhẫn độc ác, sợ là không thể sống yên ổn trong những năm đó, mà đã bị người ta nhai buốt từ lâu.
Vân Kiều gật đầu, qua một lúc, bỗng nhiên nàng lên tiếng: “Kế hoạch lúc trước của Thái Phó, đêm nay có thể thực hiện không?”
Trần Cảnh nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo chút kinh ngạc: “Có thể…”
Nhưng Bùi Thừa Tư còn chưa thoát khỏi hiểm cảnh, nàng lại muốn rời đi, như vậy thật sự quá tỉnh táo và sắt đá.
“Hắn cực kỳ đề phòng ta, nếu hắn tỉnh dậy, thật sự rất khó để đi!” Vân Kiều nhẹ giọng nói.
Huống chi nàng không tinh thông y thuật, ở lại cũng không làm được gì.
Trần Cảnh biết đây là thời cơ thích hợp nhất, cho nên gật đầu nói: “Được!”
Bên trong tẩm điện, như thường lệ vẫn đốt hương an thần Bùi Thừa Tư hay dùng, nhưng hắn vẫn không thể ngủ yên.
Không hiểu vì sao hắn lại mơ thấy thời gian lúc trước mình và Vân Kiều thành thân.
Khi đó, hai người đã định ra hôn kỳ, cũng bắt đầu đặt mua đồ dùng hôn lễ, nhìn đâu cũng thấy màu đỏ của hỷ sự.
Vân Kiều không thích phô trương lãng phí, cha mẹ hai bên không có ai, càng không cần phải gióng trống khua chiêng tổ chức, nên nàng đã bàn bạc với hắn “giản lược” hết mức có thể.
Bùi Thừa Tư cảm thấy mình nợ Vân Kiều rất nhiều, hắn nghĩ đợi sau này đề tên lên kim bảng làm quan, hắn sẽ bù đắp cho nàng.
Vân Kiều nhìn ra tâm tư của hắn, nên cười nói: “Ta không thèm quan tâm đến những nghi thức xã giao đó đâu, cũng không thèm để ý đến vật ngoài thân kia, chỉ cần chàng toàn tâm toàn ý đối tốt với ta, ta đã thấy mãn nguyện rồi!”
Nghe vậy, Bùi Thừa Tư xúc động, lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy đồng ý với nàng.
Mấy năm sau, hắn nhảy vọt lên ngôi vị Hoàng đế, bù đắp cho Vân Kiều bằng một hôn lễ long trọng, thậm chí còn đắc ý vì điều đó…
Nhưng hắn đã quên, thứ Vân Kiều muốn là “toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng”.
Hắn tự cho rằng bản thân mình đã cho Vân Kiều mọi thứ tốt nhất, đúng hơn là hắn đang bù đắp cho tiếc nuối của bản thân hắn mà thôi.
Cuối giấc mơ, ánh mắt sâu thẳm của Vân Kiều nhìn hắn, nàng thở dài, nói: “Chi bằng, chúng ta chia tay đi!”
“A Kiều!” Đột nhiên Bùi Thừa Tư bừng tỉnh, trong lòng còn sợ hãi, đồng thời khắp cơ thể đều cảm thấy đau nhức.
Nội thị đứng đợi bên cạnh như trút được gánh nặng: “Thánh Thượng tỉnh rồi!”
Các Thái y nối đuôi nhau đi vào, xem xét tình hình của hắn.
Một lúc sau, rốt cuộc Bùi Thừa Tư mới nhớ tới chuyện ngã ngựa ban ngày, hắn muốn hỏi tình hình của Vân Kiều, nhưng chưa kịp mở miệng, đã thấy phế phủ như bị ai giày xéo, đau đớn từng cơn.
Hắn quay đầu, muốn tìm xem Vân Kiều có ở trong điện hay không, ánh mắt dừng ở cửa sổ trạm trổ hoa văn, không chịu dời đi.
Cách một lớp giấy cửa, hắn có thể thấy được ánh lửa bên ngoài cao bất thường.
“Bên ngoài có chuyện gì?” Bùi Thừa Tư cố nén đau hỏi: “Hoàng hậu đâu?”
“Chuyện này…”
Mọi người nhìn nhau, có người không biết, có người không dám trả lời.
Dự cảm xấu kia càng trở nên chân thật.
Bùi Thừa Tư nhìn đến mức mắt đỏ bừng, hắn cảm thấy cổ họng có vị ngòn ngọt, không thể kiềm chế được ho khan.
Phun máu ra thấm ướt chăn gấm, giống như ánh lửa kia, đỏ rực.