Này Anh Hôm Nay Anh Gặp Hoạ Đó

Chương 53



“Tam ống.”

Lê Thiệu cầm một quân bài đánh ra, đạo sĩ già mừng thầm, vừa định hô “Bính!”, nhưng đã bị Khúc Yêu Yêu chặn lại: “Ù, ba pháo, trả tiền, trả tiền.”

Đạo sĩ già tức giận hất mạt chược xuống bàn: “Bỏ cuộc, bỏ cuộc! Hai người các người hôm nay đến đây là để lừa tiền ta chứ gì?” Hôm nay quả thực xui xẻo, chơi gì cũng không may.

Khúc Yêu Yêu mỉm cười, nói: “Tiền này thì tôi có thể không lấy, nhưng lão già, ông phải nói cho tôi một chuyện.”

Đạo sĩ già liếc nhìn Khúc Yêu Yêu: “Cô muốn biết gì?”

“Huyền Linh Tử có từng làm chuyện đoạt hồn người không?”

Vừa nhắc đến chuyện này, cả đạo sĩ già và Hỉ Bà đều rùng mình: “Cô nhóc này nói nhảm gì vậy, hồn phách là thứ, nếu không phải quỷ sai thì ai có thể lấy đi được.”

Khúc Yêu Yêu không nhanh không chậm nói: “Xem ra hai người quả thật biết một số chuyện, tôi cũng không vòng vo nữa, một hồn một phách của tôi và ba hồn bảy phách của mẹ anh Lê, hiện giờ đều nằm trong tay Huyền Linh Tử, đạo sĩ già, Hỉ Bà, tôi có thể nhìn ra hai người đều là người tốt, hiện giờ xem ra, không biết có bao nhiêu người uổng mạng dưới tay ông ta, hai người thực sự nhắm mắt làm ngơ sao?”

Nghe được lời này, Hỉ Bà đột nhiên đập bàn: “Tên khốn này vẫn không chịu thay đổi!”

“Sư tỷ!” Đạo sĩ già hét lên.

Hỉ Bà giơ tay ra hiệu cho ông đừng nói nữa: “Còn muốn giấu con bé sao? Cô bé này nói đúng, chúng ta không thể để ông ta làm ra chuyện sỉ nhục sư phụ như vậy.”

Đạo sĩ già thở dài, nhìn Bắc Ngọc thấy vẻ mặt bối rối của anh ta, bèn nói: “Sư huynh của ta vì một người phụ nữ mà trở nên như vậy.”

Ưu điểm lớn nhất của Huyền Linh Tử chính là sự chung thủy, khi đó ông ta có một người phụ nữ yêu sâu sắc, nhưng chẳng bao lâu sau cô ấy đã qua đời vì bệnh tật. Huyền Linh Tử không biết từ đâu tìm được một bí thuật, chỉ cần hội tụ ba hồn bảy hồn cho cô ấy, có thể đổi mạng lấy mạng, cái giá phải trả là không ai bị lấy đi linh hồn có thể sống lâu.

Huyền Linh Tử cố chấp muốn tiến hành, nên đã đoạn tuyệt với sư phụ. Từ đó, Huyền Linh Tử rời khỏi tông môn tự mình mở môn phái mới, Bắc Ngọc theo ông ta từ nhỏ, Huyền Linh Tử rời tông môn, anh ta cũng theo sư phụ rời đi.

“Sau đó ta liên lạc lại với ông ta, còn tưởng rằng sư huynh đã hối cả, không ngờ rằng ông ta vẫn còn làm ra loại chuyện trái với luân thường đạo lý này.”

Hỉ Bà khinh bỉ nói: “Lúc trước ông ta đã mê muội loại cổ thuật trái với đạo trời rồi, giờ thành như vậy cũng chẳng có gì lạ.”

Mọi người ở đây chỉ có Bắc Ngọc là chưa tin nổi, thế mà sư pụ của anh ta thật sự làm ra chuyện như vậy!

Thấy anh ta không ổn, Khúc Yêu Yêu bèn hỏi: “Đồ ngốc, anh không sao chứ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 738: Đường Thiết Bình cho ta!

“Tôi…”

“Thôi nào, việc cậu không thể chấp nhận cũng là bình thường, nhưng đây là sự thật, chẳng lẽ cậu còn muốn nhìn thấy sư phụ hại thêm nhiều người vô tội nữa sao?”

Bắc Ngọc đáp: “Tất nhiên tôi không muốn!”

“Vậy là tốt rồi, Huyền Linh Tử giờ chắc chắn đã có đề phòng, chúng ta không tiện đi, Bắc Ngọc, chuyện này chỉ có cậu mới có thể làm.”

Bắc Ngọc ngẩn người hỏi: “Cô Khúc muốn tôi đi dò la tin tức?”

“Cậu cũng không ngốc đến vậy chứ, đúng vậy! Nếu tiếp tục trì hoãn, chỉ e những người bị lấy mất hồn phách sẽ không sống được lâu nữa.”

Bắc Ngọc lòng dạ do dự, Khúc Yêu Yêu còn muốn nói gì nữa, nhưng bị đạo sĩ già ngăn lại: “Để cho nó tự suy nghĩ đi.” Ông khá thương cảm cho đứa trẻ này, bấy lâu nay vẫn bị Huyền Linh Tử lừa gạt.

“Tôi đã quyết định!” Bắc Ngọc dõng dạc nói: “Phải kịp thời ngăn chặn sai lầm của sư phụ, vẫn còn cơ hội quay đầu, cô Khúc, tôi phải làm gì?”

“Tôi từng cảm nhận được sự tồn tại của hồn phách tại đạo quán Tiểu Thanh Vân, có lẽ bí mật ẩn giấu bên trong đó, đồ ngốc, anh cần đi xem trong đạo quán có bí mật gì.”

Bắc Ngọc có hơi khó xử: “Nhưng sư phụ luôn ở đó, làm thế nào để dụ người đi?”

Hỉ Bà nói: “Chuyện này dễ thôi, ta cũng đã lâu không chuyện trò cùng sư huynh rồi.”

Kế hoạch đã được định đoạt, việc cần làm gấp rút, hôm nay đạo quán đóng cửa không tiếp khách, Hỉ Bà vừa hay có thể nhân cơ hội này để dụ Huyền Linh Tử ra ngoài.

Trong đạo quán trên đỉnh Thanh Vân, Huyền Linh Tử đang ngồi trước lò luyện đan tu luyện. Bắc Ngọc gõ cửa bước vào, cất tiếng chào: “Sư phụ.”

Huyền Linh Tử không mở mắt, lên tiếng: “Về rồi à, dạo này đi đâu vậy?”

Bắc Ngọc giải thích: “Con ở chỗ sư thúc kia một thời gian, ông ấy có vài vị khách cần giúp đỡ.”

Huyền Linh Tử không nghi ngờ gì, đồ đệ này từ nhỏ đã theo mình lớn lên, quan hệ giữa hai người vừa là thầy trò vừa là cha con: “Ừ, có chuyện gì tìm ta?”

“Thưa sư phụ, con gặp một người tên Hỉ Bà ở nhà sư thúc. Bà ấy nói là đồng môn sư muội với sư phụ, hôm nay rảnh rỗi nên muốn đến thăm.”

Nghe tên Hỉ Bà, Huyền Linh Tử mới ngẩng đầu lên: “A Hi?” Ông ta đứng dậy hỏi: “Bà ấy đang ở đâu?”

“Dạ, ngay ở cổng trước.”

Huyền Linh Tử nói: “Ừ, cũng lâu rồi ta không hàn huyên tâm sự với sư muội này. Bắc Ngọc, con đi cùng ta nhé.”

Bắc Ngọc do dự một lát mới đáp: “Vâng, thưa sư phụ.” Xem ra phải tìm cách chuồn đi thôi.

Huyền Linh Tử tiến đến cổng, Hỉ Bà chắp tay sau lưng đứng ở cửa: “Sư muội, đã lâu không gặp.”

Hỉ Bà quay người, mỉm cười với Huyền Linh Tử: “Sư huynh, đã lâu không gặp, huynh tiều tụy đi nhiều rồi.”

“Ha ha ha, tuổi già sức yếu, sao có thể sánh bằng lúc trẻ được, sư muội vẫn như xưa, chẳng già đi chút nào.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 77

“Đúng vậy, tính ra cũng mười năm rồi chúng ta chưa gặp nhau.”

“Vậy hôm nay sư muội đến đây là để hàn huyên tâm sự?”

“Ngoài chuyện hàn huyên, còn một việc nữa, muốn nhờ sư huynh giúp đỡ.”

“Sư muội cứ nói, không cần khách sáo.”

Hỉ Bà lấy cớ nói đây không phải là chỗ để nói chuyện, rồi dẫn Huyền Linh Tử đi về phía sau núi. Bắc Ngọc chớp lấy thời cơ lẻn vào phòng tu luyện của Huyền Linh Tử, nơi đây anh ta thường xuyên quét dọn, nên không phát hiện ra điều gì bất thường.

Bắc Ngọc tỉ mỉ lục tung căn phòng, đến khi nhìn thấy bức tranh treo trên tường, mới cảm thấy nghi ngờ.

Trước đây, anh ta luôn nghĩ rằng bức tranh trang trí này là một tác phẩm mà thầy đã mua từ cửa hàng đồ cổ kia, nhưng sau khi quan sát kỹ, anh ta mới nhận ra rằng chữ trên tranh và chữ viết của thầy là giống nhau. “Người luôn mong nhớ, ở bờ bên kia” trên đó được viết một câu thơ như vậy.

Bắc Ngọc dời bức tranh ra bên ngoài và phát hiện ra một khe hẹp trên tường. Anh ta nhẹ nhàng đẩy vào, một con đường ngầm xuất hiện trước mắt.

Thật không thể tin được! Bắc Ngọc ngạc nhiên khi nhìn xung quanh không có ai, sau đó anh ta tiến vào phía trong, con đường nhỏ tối tăm không thể nhìn rõ hướng, Bắc Ngọc chỉ có thể vuốt đường theo tường và tiến về phía trước. Dần dần, ánh sáng bắt đầu xuất hiện, anh ta nhìn thấy một chiếc quan tinh thạch đặt giữa căn phòng kín.

“Chẳng lẽ đây là sư nương?”

Bắc Ngọc vội vàng bước tới quan sát, người phụ nữ trong quan tài thủy tinh có dung nhan xinh đẹp, giống với người trong bức tranh bảy phần. Sau bao nhiêu năm, dung nhan của bà vẫn được bảo tồn nguyên vẹn, trông như chỉ đang ngủ.

Xung quanh quan tài thủy tinh đặt vài chiếc bình, Bắc Ngọc đoán đây là vật chứa hồn phách, trên đó dán bùa chú ghi ngũ hành mệnh lý. Có tổng cộng mười chiếc bình, những chiếc trước đều được niêm phong, chỉ có chiếc bình cuối cùng là trống rỗng. Bắc Ngọc lén ghi chép lại chữ trên bùa chú rồi lặng lẽ rời khỏi mật thất.

Trở về phòng, Bắc Ngọc cất bức tranh cẩn thận, tránh để Huyền Linh Tử nghi ngờ. Sau khi xác nhận không có gì bất thường trong phòng, anh ta mới rời đi.

Hỉ Bà ở sau núi đã trì hoãn khá lâu, Huyền Linh Tử bắt đầu nóng ruột: “A Hỉ, rốt cuộc ngươi muốn tìm ta có chuyện gì?”

“Ta đến đây là muốn khuyên can ngươi, đừng tiếp tục làm những chuyện trái đạo đức.”

“Hừ, ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Chuyện gì giấu giếm cũng không thể che giấu mãi được, sư huynh, tỷ tỷ Y Nhân đã qua đời rồi, đừng nên cố chấp nữa.”

Vừa nghe đến tên người nọ, sắc mặt Huyền Linh Tử lập tức biến đổi: “Nàng không chết! Y Nhân chỉ đang ngủ thôi.”

Bắc Ngọc xuất hiện từ xa, Hỉ Bà biết việc đã thành, cũng không muốn nói nhiều với Huyền Linh Tử nữa: “Bây giờ thì ngươi không nghe lời khuyên, ta cũng không có cách nào, sau này nếu ta phát hiện ngươi làm chuyện gì sai trái, đừng trách ta không nể tình đồng môn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 509

Hỉ Bà quay người rời đi, Huyền Linh Tử cảm thấy có điều gì đó không bình thường, rốt cuộc bà đến đây vì lí do gì?

Khi Bắc Ngọc dẫn Hỉ Bà xuống núi, anh ta đã kể với bà về những gì anh ta đã nhìn thấy trong căn phòng kín. Hỉ Bà ngạc nhiên trong lòng: “Ông ta thật sự dám làm những điều này! Còn ký tự trên cái lọ cuối cùng cậu nhớ không?”

“Nhớ, năm Canh Tý, tháng Kỷ Dậu, ngày Quý Hợi, giờ Nhâm Tý.”

Khi nghe điều này, Hỉ Bà biết đây là bát tự của một người nào đó: “Ta hiểu rồi, cậu đi trước, nhớ đừng đánh rắn động cỏ.”

“Vâng, tôi biết rồi.” Bắc Ngọc và Hỉ Bà cáo biệt nhau, sau đó anh ta quay trở lại núi, may mắn là Huyền Linh Tử cũng không phát hiện điều gì không bình thường, Bắc Ngọc nhẹ nhõm hơi thở.

Hỉ Bà đã thu thập được thông tin cần thiết, bèn đi xuống núi.

Khúc Yêu Yêu cùng mọi người đang chờ ở dưới chân núi, thấy Hỉ Bà thì vội vàng hỏi: “Kết quả thế nào, bà đã tìm hiểu được gì?”

Hỉ Bà nhìn sắc mặt không được tốt lắm: “Nơi đây không tiện nói chuyện, chúng ta về nhà rồi nói sau.”

Mọi người cùng nhau đến nhà Lê Thiệu, vừa lúc bà Khúc cũng ở đó, thêm người cũng có thêm ý kiến.

Khúc Yêu Yêu không ngờ Hỉ Bà và bà Khúc lại quen biết nhau, hai người từng là bạn thân từ thuở ấu thơ. Sau này, một người lấy chồng, một người đi tu, nên không còn gặp lại nhau nữa. Giờ đây gặp lại, một người đã tóc bạc phơ, một người cũng đầy nếp nhăn trên khuôn mặt.

Hỉ Bà gọi tên thân mật của bà Khúc, thần bí nói: “A Mai, bà còn nhớ năm xưa tôi xem quẻ hôn nhân cho đứa con gái nhà bà không?”

Bà Khúc đáp: “Sao có thể quên được, nhưng mà quẻ của bà không chuẩn đâu, tôi sinh ra một đứa con trai.”

Hỉ Bà cười hai tiếng, rồi nói: “Sao lại không chuẩn, bà sinh con trai, vậy con trai bà sinh là gì?”

Bà Khúc hiểu ngay và cười: “À, bà nói về Yêu Yêu à, haha, tính đúng, tính đúng!”

Khúc Yêu Yêu băn khoăn hỏi: “Bà, các bà đang nói gì vậy?”

Hỉ Bà nói: “Năm xưa ta đã tiên đoán rằng trong nhà cô sẽ có một cô con gái và cô bé này sẽ gặp người định mệnh của mình vào tuổi xuân 20, nói đi, tôi tính đúng không?”

Khúc Yêu Yêu cảm thấy một chút xấu hổ: “Thật là đúng đấy, nhưng… không đúng!” Cô nghĩ đến rằng trước đây Hỉ Bà đã nói rằng họ không phải là duyên định mệnh của nhau, vậy mà bây giờ lại như thế này là sao?

“Khi đó, cô bị dính bởi tình cổ, không phải là ý của cô, nên đương nhiên không tính được.”

Vậy là, dường như định mệnh giữa cô và anh Lê thực sự là điều không thể tránh khỏi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.