06
“Muốn ăn cái gì không? Nếu không thì mua cho cậu mấy cây hotdog nhé?” Trên đường trở về kí túc xá, Khương Nặc vừa đỡ Thu Diệc Diệu đi vừa hỏi.
Nhìn thì như thân thiết lắm nhưng thật ra là chẳng phải.
Trưa hôm nay Thu Diệc Diệu quẹt thẻ ăn của Khương Nặc để mua hết tất cả hotdog trong lò nướng, phát cho toàn bộ các bạn học, vì vậy trong lớp tràn ngập mùi của hotdog khiến cho người khác phải thèm tới nhỏ dãi.
Khó ở cái gì chứ?
Thầy Lý Đầu Nhi thầy mở to hai mắt để nhìn xem, đây chính là học sinh giỏi luôn ngoan ngoãn nghe lời trong mắt của thầy đấy!
Nói cái gì mà đây là cơ hội để gia tăng cảm tình, rõ ràng là cơ hội thuận tiện để cho tên này tiến hành trả thù cậu!
“Không cần đỡ đâu, tôi tự về một mình được.” Thu Diệc Diệu muốn đẩy hắn ra nhưng không dùng được sức, dù sao thì mỗi bước chân cậu đi còn chẳng vững.
Khương Nặc nở một nụ cười, đôi mắt hoa đào khẽ cong lên.
Tuy ở trong mắt các nữ sinh nụ cười của cậu ta có thể câu được hồn người, nhưng mà Thu Diệc Diệu nhìn ra được rõ ràng người này đang mập mờ chế giễu cậu.
“Không được, cậu như thế này rồi thì tự đi như thế nào? Vừa rồi thầy Lý có nói các bạn học muốn thân thiết thì phải giúp đỡ lẫn nhau, với lại, tôi còn đang chờ các bạn trong lớp bỏ phiếu cho mình mà?”
“Bỏ phiếu?” Ở trong cái đống lời lẽ nhảm nhí kia, Thu Diệc Diệu nắm được hai từ mấu chốt.
“Bảng bỏ phiếu PK đã được công bố lên diễn đàn rồi, hôm gặp mặt đó không phải đã nói rồi sao? Tất cả mọi người đều bỏ phiếu để quyết định thắng bại cuối cùng của hai chúng ta.”
*Hình thức bỏ phiếu PK là hình thức bỏ phiếu đối đầu với nhau, đại khái thì sẽ trông như thế này.
Bên nào có nhiều phần trăm hơn thì sẽ dành chiến thắng.
“Cái quái gì vậy?”
Khương Nặc nhún vai, tiếp tục mỉm cười, “Cậu tấn công tôi thì tự dâng đầu lên cho tôi rồi, bây giờ thì first blood*.”
*Cái này thì nếu có chơi game hoặc nghe ai đó chơi game thì mọi người sẽ biết, đại khái khi mà bị địch tấn công hoặc đi đánh người ta thì lần lượt theo số lần mà game sẽ thông báo lên là first blood, double tap, triple kill, quadra kill, pentakill kiểu như thế á.
“???” Trong lòng của Thu Diệc Diệu chửi thề hàng trăm lần, “Tôi cũng bị thương mà, hơn nữa còn là do cậu động thủ trước!”
“Không còn cách nào khác, khi đó chỉ có hai chúng ta nên không ai trông thấy.
Nhưng mọi người đều nhất trí cho rằng tôi chỉ bị động phòng vệ thôi.” Khương Nặc buông tay ra.
Giả vờ vô tội kiểu gì vậy!
“Mẹ nó!”
Thu Diệc Diệu tức giận, vừa định vung nắm đấm đã bị Khương Nặc giữ lấy.
“Tôi mà có thêm vết thương mới quay về, chỉ sợ là cậu nên suy nghĩ trước sẽ mặc cái qu@n lót nào để chụp ảnh đi.” Khương Nặc không tốn quá nhiều sức lực để bỏ cánh tay của cậu xuống, “Cũng vì muốn tốt cho cậu thôi.”
Quả nhiên là Thu Diệc Diệu thở dài một hơi, trầm mặt xuống không nói nữa.
Vấn đề ở chỗ cái tên cháu trai Khương Nặc này nói quá là đúng đi, nếu như cậu đập Khương Nặc một trận nữa thì có sảng khoái thật đó, nhưng mà tất cả các lá phiếu sẽ rơi hết vào túi của Khương Nặc, kết quả bất lợi vẫn là do cậu chịu thôi.
“Đến nơi rồi, mời ngài đi về cho.” Lúc đi tới cửa phòng, Thu Diệc Diệu nói.
“Đi đây.” Khương Nặc vui vẻ vẫy vẫy ống tay áo làm tan mây*, đóng sầm cửa lại không có thêm ý định tiếp tục giúp đỡ nào khác.
*Trích từ bài thơ Vĩnh biệt Cambridge
Lúc gặp, thầy giáo chỉ bảo hắn đỡ bạn học đi về ký túc xá, hắn thật sự chỉ đỡ về, tới nơi thì thôi.
Lý Đầu Nhi ơi là Lý Đầu Nhi, xin thầy mở to hai mắt để nhìn xem, đứa học sinh thầy yêu thích nhất có bộ mặt thật như thế nào kìa!
Các cô gái ơi là các cô gái, xin các cô cũng nhìn kỹ đi, để xem cái tên nam thần mà các cô theo đuổi đạo đức giả ra sao!
Cậu vất vả bò lên giường, cảm nhận được cả hơi nóng mà mình thở ra, chỉ chốc lát sau đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Cậu tỉnh dậy là bởi vì bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Hai tiếng cộc cộc vang lên rất lớn, phá nát không khí yên tĩnh trong căn phòng, thiếu chút nữa là doạ cho người ta tới nỗi bị tim.
Thu Diệc Diệu mở mắt thì mới phát hiện bên ngoài trời đều đã tối đen, chẳng biết bây giờ là mấy giờ nữa, bạn cùng phòng cũng chưa có ai trở về, đoán chừng là vẫn đang ở trong tiết tự học vào buổi tối.
Cậu chậm rãi bò xuống giường để mở cửa cho người kia.
Kết quả vừa mới mở ra, tên đứng trước cửa lại là người mà cậu không muốn nhìn thấy nhất.
Thu Diệc Diệu vô cảm đưa tay đóng cửa.
Nhưng ngay trước khi cánh cửa đóng lại thì Khương Nặc đã nghiêng người chống lên, lực tay rất lớn, không cho cậu đóng.
“Bạn học tiểu Thu, tớ đến thăm cậu mà.” Khương Nặc chậm rãi nở nụ cười khiến cho người ta buồn nôn.
“Không cần.” Gương mặt của Thu Diệc Diệu không chút thay đổi.
“Xem ra cậu bệnh cũng không nhẹ, đến đưa thuốc cho cậu.” Khương nặc giơ túi đang xách lên, trong túi nilon có đầy những hộp thuốc.
“Mẹ nó cậu mới là đồ bệnh nặng đó, có thể nói chuyện đường hoàng được không?” Thu Diệc Diệu không chặn cửa nữa, cậu mở hẳn nó ra.
Nhưng mà trước mặt là cánh cửa vất vả lắm mới mở rộng ra được, Khương Nặc lại không có ý định đi vào.
Hắn ném túi thuốc cho cậu, “Tôi không vào đâu, toàn là vi khuẩn gây bệnh.”
“…”
Sớm hay muộn gì thì Thu Diệc Diệu cũng sẽ bị cái tên này làm cho tức chết.
Nếu như cậu có thể chỉ huy đám vi khuẩn trong không khí kia, nhất định cậu sẽ để cho bọn chúng bay hết vào mồm của Khương Nặc.
“Tôi đưa thuốc cho cậu kia mà, đừng có mắng tôi chứ.” Khương Nặc cất lời giữ hoà khí.
Cái tai nào của cậu nghe thấy là tôi đang mắng cậu vậy?
“Cậu mắng thầm ở trong lòng.” Khương Nặc đáp.
“…”
“Tôi đến đây, một là đưa thuốc cho cậu, cái thứ hai thật ra cũng thuận tiện báo cho cậu một lời, số phiếu của chúng ta đã chênh lệch lên đến một trăm phiếu.” Khương Nặc cười vô cùng rực rỡ.
“Cái thứ hai không cần phải nói.” Gương mặt của Thu Diệc Diệu không chút cảm xúc.
“Được, vậy tôi đi đây, nhớ phải uống thuốc đấy.” Khương Nặc chủ động giúp cậu đóng cửa lại.
Thu Diệc Diệu nhìn cánh cửa đóng sầm và cả số thuốc trong tay rồi mới giật mình, cậu lấy ra một viên nuốt xuống, sau đó mở diễn đàn ra để xem một chút.
Khương Nặc đúng thật là không có gạt cậu, bảng bỏ phiếu kia đã xuất hiện trong một bài viết ở trên diễn đàn.
Bởi vì không ngừng có người bỏ phiếu, thế nên là bài viết này vẫn luôn chiếm vị trí cao nhất.
[Bảng PK: Khương Nặc và Thu Diệc Diệu —— ai đã thật sự rung động?]
Phía bên dưới còn có thêm một đoạn văn ngắn.
[Thật ra chúng ta đối với việc Khương Nặc và Thu Diệc Diệu cuối cùng có ở bên nhau hay không cũng không quá hy vọng.
Tuy rằng nếu như bọn họ thừa nhận hẹn hò thì tôi sẽ rất là sung sướng, nhưng chỉ cần hai người bọn họ làm bạn thôi thì tôi cũng đã vui rồi.
Couple của tôi không nhất thiết phải là tình yêu, thật đấy, không phải tình yêu cũng chẳng cần có quan hệ gì, ít nhất trong khoảng thời gian này họ là những người bạn thân thiết.
Tôi sẽ đón nhận họ, cũng chẳng sợ bọn họ không yêu nhau thật, bởi vì đây cũng chỉ là một trò chơi thôi.]
Cái này là cái gì và cái gì vậy?
Bảng bình chọn PK, màu đỏ đại diện cho Khương Nặc và màu xanh đại diện cho Thu Diệc Diệu, lúc này màu đỏ đã vượt xa phần màu xanh một khoảng lớn.
Phía dưới phần bình luận được cập nhật rất nhanh, bình luận mới nhất cũng chỉ cách đây vài phút.
[Ôi ôi ôi, hôm nay Diệu ca tự dưng ra tay đánh Khương ca đó, chẳng lẽ bọn họ không thể thử ở chung một cách tốt đẹp được hay sao…]
[Người chị em à đừng có khóc, tôi vừa mới trông thấy Khương ca đem thuốc đến ký túc xá cho Diệu ca đấy, tôi tin rằng tình yêu của cậu ấy nhất định có thể từ từ cảm hoá được Diệu ca.]
[Đúng vậy, chiều hôm nay tôi còn thấy Khương ca đỡ Diệu ca về ký túc xá]
[Tuy vậy nhưng mà…!không phải là Diệu ca đánh Khương ca sao? Sao lại là Khương ca đỡ Diệu ca về?]
[À, hoá ra Khương ca không chỉ học hành giỏi giang mà về mặt đánh nhau cũng rất cừ đó! Yêu quá đi!]
Bình luận dường như đang nghiêng về một phía để khen Khương Nặc, phần nhiều là sẽ nói hắn vừa đẹp trai, thành tích tốt mà lại còn biết đánh nhau nữa, năng lực bạn trai siêu cấp.
Thu Diệc Diệu càng xem càng nghẹn lời, các người có biết Khương ca của các người nhìn vậy mà chẳng phải vậy không, nói một đằng làm một nẻo, các người có thể mở mắt cho to ra để mà nhìn rõ được không!
Thu Diệc Diệu mạnh tay bỏ phiếu ở phần màu xanh của giao diện, sau đó tức giận ném điện thoại đi.
Khương Nặc, chúng ta cùng chờ xem.
Thiếu niên dễ bị nóng sốt nhưng cũng rất dễ khỏi bệnh, ngày hôm sau tỉnh dậy khi đã uống thuốc Thu Diệc Diệu cảm thấy mình ổn hơn.
Vì thế Khương Nặc phát hiện ra mình có thêm một cái đuôi.
Hắn đi ăn cơm, Thu Diệc Diệu đi theo.
Hắn đi về ký túc xá, Thu Diệc Diệu đi theo.
Hắn đi vệ sinh, Thu Diệc Diệu vẫn đi theo.
Thậm chí còn so hắn với người khác xem ai tiểu xa hơn.
“Cậu chơi đủ chưa?” Cuối cùng Khương Nặc cũng nhìn không nổi nữa, cất lời với Thu Diệc Diệu đang ngồi ở cạnh bàn học của hắn, nâng má liếc mắt đưa tình.
Hắn vì cái ánh mắt này mà hốt hoảng có ai hiểu được?
Nhưng Thu Diệc Diệu chẳng hề bị thái độ không tốt của Khương Nặc ảnh hưởng.
“Ăn không?” Cậu mỉm cười, bẻ ra một miếng bánh mì nhỏ đưa tới bên miệng của Khương Nặc.
“Không ăn.” Khương Nặc cau mày, mắt nhìn móng vuốt đang đưa tới trước mặt mình nên đưa tay lên đẩy nó ra.
“Ăn đi mà.” Thu Diệc Diệu không thèm để ý gì đến lời nói của đối phương, nhanh như chảo chớp, bịt tai trộm chuông* bóp miệng của Khương Nặc ra, nhét bánh mì vào trong miệng của hắn.
*Hay còn gọi là sét đánh không kịp bưng tai ý chỉ hành động nhanh chóng.
Bịt tai trộm chuông có nghĩa lừa được mình chứ không lừa được người, bởi có tích kể rằng có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi nên dùng vồ đập vỡ để dễ mang.
Nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng.
Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy.
Hai câu thành ngữ này thường được sử dụng rộng rãi trong các chương trình giải trí.
Ngay vào thời điểm này.
“Trần Gia Huy!”
Thu Diệc Diệu bỗng nhiên gào lên một tiếng.
Một giọng nói long trời lở đất vang vọng khắp nửa lớp học khiến cho cả lớp đều nhìn sang.
Hôm nay Trần Gia Huy trực nhật, đang lau bảng trên bục cũng khiếp sợ quay đầu nhìn cậu cùng với mọi người, bởi vì Thu Diệc Diệu rất ít khi hét to như thế ở trong lớp.
Thu Diệc Diệu thì vẫn còn ở tư thế đút ăn như vậy không thay đổi.
Trần Gia Huy không rõ chuyện, cầm khăn lau bảng chạy tới, “Chuyện gì thế?”
“Không có gì.” Thu Diệc Diệu hơi mỉm cười, “Cậu về lau bảng tiếp đi.”
Cậu chỉ muốn cho mọi người thấy cậu đang đút cho tên Khương Nặc này ăn thôi, bây giờ mục đích đã đạt được rồi nên chẳng còn việc gì ở chỗ của Trần Gia Huy nữa.
“Ụ á.” Trần Gia Huy hùng hổ bỏ đi.
“%…! **!!” Trong miệng của Khương Nặc bị nhét đầy bánh mì nhưng lại đang hàm hồ muốn nói gì đó, bất quá Thu Diệc Diệu không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là cậu ta đang mắng người rồi.
Vì vậy cậu mới lấy bớt một phần bánh mì xuống.
“Cậu rửa tay chưa?” Khương Nặc vừa nuốt xong đã không chờ nổi hỏi ngay.
Không ngờ điều cậu ta quan tâm lại là cái này, Thu Diệc Diệu bật cười.
“Chưa có rửa.”
Chuông vào lớp vang lên, trước khi Khương Nặc bùng phát thì Thu Diệc Diệu đã vội vàng về chỗ của mình.
Cảm nhận được hào quang hiền từ, là Ngô Mộng đang dùng một loại ánh mắt hiền lành thương yêu của người mẹ để nhìn cậu.
“Gì thế?”
“Tôi phát hiện hai người các cậu xứng đôi lắm đấy!” Thấy giáo viên đã đi lên bục giảng, Ngô Mộng Tuyết ở xa mới dùng khẩu hình miệng để nói.
“Đúng vậy nhỉ, tôi cũng cảm thấy thế.” Thu Diệc Diệu hài lòng gật đầu.
Bây giờ là tiết tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh của lớp bọn họ là người mới đến.
Nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp, có vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp, một mái tóc đen dài cùng một chiếc kẹp tóc màu vàng nhạt ở phía sau tai, toả ra khí chất của một mỹ nữ.
Lúc vào tiết của cô các nam sinh vô cùng nghiêm túc, những cái tên thường ngày nghịch ngợm cũng đều ngoan ngoãn ngồi yên ở chỗ của mình, ai cũng đều mong rằng có thể gây được ấn tượng tốt với giáo viên xinh đẹp.
Ngay cả Trần Gia Huy yêu thích đàn ông cũng rất nghe lời giáo viên tiếng Anh nói.
Tiếng anh là môn duy nhất mà Thu Diệc Diệu giỏi.
Không phải là bởi vì cô giáo xinh đẹp, mà là vì Thu La Phàm từng hứa với cậu chỉ cần trình độ tiếng anh của cậu đủ tốt, ông ấy sẽ đưa cậu ra nước ngoài để học đại học.
Vì thế cậu không bao giờ ngủ trong tiết tiếng Anh, thậm chí còn học rất nghiêm túc.
Vì để khuyến khích cậu – một học sinh chỉ thiên về môn học này, thầy Lý đã đặc biệt để cho cậu làm người đại diện của lớp khi học tiếng Anh.
Thật ra Thu Diệc Diệu có làm người đại diện lớp hay không cũng chẳng sao, cậu học tiếng Anh là bởi vì lời hứa của Thu La Phàm, nhưng cậu nghĩ nếu làm đại diện thì có lẽ sẽ giúp được cho tiếng Anh của mình nên mới đồng ý.
“Unit 1 kết thúc, hôm nay chúng ta sẽ nghe viết từ vựng, mọi người chuẩn bị để viết chính tả nhé.” Giáo viên tiếng Anh mở sách giáo khoa ra rồi lật đến trang bảng từ.
“Ôi…” Trong lớp vang lên những tiếng than vãn.
Thu Diệc Diệu vô cùng bình tĩnh, nghe viết không có gì khó, cậu cũng đã chuẩn bị bắt tay vào việc thi IELTS rồi.
“Cô ơi, không phát sách ạ?” Có một bạn học giơ tay lên hỏi.
“À…!cô quên mất, Thu Diệc Diệu, em đi lấy sách đi.”
Thời tới rồi.
“Vâng.” Thu Diệc Diệu lười biếng đứng lên hoạt động cánh tay, “Sách nghe viết nặng lắm ạ, nếu không thì để lớp trưởng giúp em nhé?”
Khương Nặc đang cầm bút viết đề bài phải tạm dừng lại.
“Được, Khương Nặc, em đi lấy sách với bạn đi.” Giáo viên không cảm thấy có gì bất thường.
Vừa ra khỏi lớp học, Thu Diệc Diệu lập tức ôm lấy cổ của Khương Nặc.
“Dù sao cũng ra ngoài rồi, hay là chúng ta cùng đi dạo quanh trường đi?” Thu Diệc Diệu nhìn qua lớp học có đầy những học sinh đang ngồi và cả hành lang vắng vẻ, bắt đầu nói bậy.
“Cậu gọi tôi ra đây chỉ là vì chuyện này?”
“Không phải, đột nhiên cảm thấy bây giờ là thời điểm phù hợp để đi dạo quanh trường thôi.”
“Tự đi đi.” Khương Nặc cực kỳ lạnh lùng.
“Cậu không muốn đi cùng à?”
“Chúng ta thân lắm sao?” Khương Nặc hỏi lại cậu.
Khương Nặc đẩy cánh tay của cậu ở trên cổ mình xuống.
“Bồi dưỡng tình cảm thôi mà.” Thu Diệc Diệu phất tay, “Chắc là tôi nên ghi lại hết những lời này của cậu để đăng lên trên diễn đàn nhỉ?”
“Được thôi, vậy thì khuyên cậu nên mang theo bút ghi âm.”
“Tôi không có bút ghi âm.”
“Vậy thì mãi mãi cậu cũng không bắt được điểm yếu của tôi đâu.”
“Cái đồ kiêu ngạo nhà——”
Thu Diệc Diệu còn chưa nói dứt câu, Khương Nặc đã mở cửa văn phòng bộ môn tiếng Anh ra.
“Cậu…” Thu Diệc Diệu khẩn trương nuốt vào hết những lời này.
Toàn bộ giáo viên tiếng anh đều đang ở trong văn phòng, lúc này cũng có những bạn không ở trong lớp mà đang ở đây, nghe thấy ở cửa phát ra âm thanh ồn ào nên mới nhao nhao ngẩng đầu lên xem..