Mãi lâu sau Hoa Nhu Nha mới lên tiếng nói: “Người trong ảnh này sao giống Chúc Hoài quá.”
Chúc Hoài tim đập thình thịch, lòng bỗng dâng lên dự cảm kỳ lạ, vội vàng thoát game rồi mở weibo lên, quả nhiên thấy mấy hashtag trên hot search, không phải “phí” thì cũng là “hot”, ngay cả quảng trường hot search cũng đang bàn tán về chuyện này.
Nội dung tất nhiên chẳng phải lời hay ý đẹp gì, gì mà bạn cùng lớp với Chúc Hoài, bạn của nghệ sĩ nào đó từng hợp tác với Chúc Hoài, staff nào đó từng làm với Chúc Hoài, lũ lượt xuất hiện, đủ kiểu nói.
Hồi cấp 3 một chân đạp hai thuyền, từng quấy rối nghệ sĩ hợp tác cùng, nói lời bẩn thỉu với staff…
Từng chuyện từng chuyện, đến cậu cũng tin tới nơi.
Nếu cậu không phải là đàn ông, thì e rằng tin tức vì để bước vào hào môn mà sinh con riêng sợ là cũng có.
Nghệ sĩ nào cũng đều có tin xấu, trước khi biết rõ thật giả, loại bằng chứng vô căn cứ này mọi người chỉ đọc qua cho vui mà thôi, trừ anti ra sẽ chẳng ai coi là thật.
Nhưng kiểu đưa cậu lên hot search theo quy mô lớn như vậy, Chúc Hoài hoàn toàn không cần nghĩ cũng đoán được là do ai làm.
Cậu nhấn vào hashtag xếp đầu, rồi vào trang của blogger kia ấn xem ảnh.
Chúc Hoài cẩn thận nhìn từng tấm một, nhìn mãi đến tấm thứ tám, ngón tay cậu mới dừng lại.
Số phòng mà ngay đến trong mơ cậu cũng không thể nào quên, khe cửa hơi hé, có thể thấy nửa mặt của cậu, bên cạnh còn có một người cũng mặc áo tắm dài bị chụp được, nhưng bị làm mờ một lớp cực dày.
“Giả ngây thơ cái nỗi gì? Cầm tài nguyên xong đổi ý à, làm gì có cái chuyện đấy?!”
“***! Thằng chó này say rồi mà sao khoẻ thế!”
“Vẫn còn chưa ra đây giúp đỡ à! Để nó gào ra đấy là muốn nó dẫn người dưới tầng lên đây à!”
…
“Mày đi tố cáo xem, để tao coi mày kiếm được cái gì mà tố cáo, bằng chứng đâu?”
Bên tai lại vang lên tiếng gào thét của gã đàn ông và giám đốc công ty, đầu ngón tay Chúc Hoài khẽ run lên.
Cậu không nói một lời, tải ảnh ngay về máy, sợ bất cẩn xoá mất, còn lưu thêm hai lần nữa.
Bằng chứng, bằng chứng.
Nửa năm sau khi vụ việc kia xảy ra, cậu có mơ hay tỉnh cũng quyết phải đi tìm bằng chứng, camera theo dõi của khách sạn kia hỏng một cách kỳ lạ, khách phòng bên cạnh không biết tại sao mà không ở đó nữa, tiếng cậu cầu cứu như bị che lấp đi, không một ai nghe thấy.
…Có lẽ chỉ có Giang Thiết Ly nghe được.
Bằng chứng mà cậu mong mỏi suốt hai năm nay, giờ đã thấy rồi.
Chúc Hoài nắm chặt điện thoại, đứng dậy, đi nhanh tới phim trường.
Kết quả Giang Thiết Ly không ở đó.
Cậu mờ mịt đứng yên tại chỗ nhìn xung quanh, nghe thấy hai diễn viên quần chúng đang nhỏ giọng tám chuyện.
“Ban nãy anh Giang bị làm sao thế? Đang diễn dở với thầy Nghê thì lại chạy đi, tin xấu đầu tiên trong sự nghiệp ấy nhỉ, cái này mà bị người ta chụp được thì lên đầu đề chắc luôn.”
“Nãy tôi thấy trợ lý anh ấy chạy thẳng vào phim trường, trông khẩn cấp lắm, không biết việc gì gấp thế nhỉ?”
“Đừng bảo là do hot search của Chúc Hoài nhé, chưa bàn đến vụ tin này nửa thật nửa giả không đáng giá tí nào, quan hệ bọn họ chả lẽ tốt đến mức có thể khiến Giang Thiết Ly bỏ hẳn cảnh đang diễn dở vì cậu ta hả?”
Chúc Hoài hiểu ngay tức khắc, cậu đi tới trước mặt hai diễn viên quần chúng kia, hai người đó thấy cậu xuất hiện mà bị doạ sợ, mặt dỏ dần lên.
Nói huyên thuyên vớ vẩn sau lưng người ta rồi bị đương sự bắt tại trận, không có cái gì xấu hổ hơn cái này.
Hai người lo sẽ mất bát cơm, xin lỗi Chúc Hoài không ngừng, nhưng Chúc Hoài chỉ hỏi: “Anh Giang đi đâu rồi?”
Khi Chúc Hoài tìm thấy Giang Thiết Ly, anh đang gọi điện thoại, trợ lý đứng cạnh định chào cậu, Chúc Hoài giơ ngón trỏ để trên môi ra dấu “suỵt”.
Cậu nghe thấy ngữ khí Giang Thiết Ly như bão giông sắp ập về.
“Điều tra rõ cho tôi nguồn của tấm ảnh kia, bắt buộc phải tra ra cho bằng được… Không cần biết đối phương ra giá như thế nào, nhất định phải nhanh hơn bên truyền thông…”
Không biết đối phương nói gì, Giang Thiết Ly nổi giận ngay lập tức, âm lượng cũng không khống chế được:
“Truyền thông đưa bao nhiêu tiền cũng không bán! Đó là bằng chứng để đền mạng cho vợ tôi!”