Translator: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười nhạt, khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Lật thuyền trong mương rồi mà anh còn nghĩ là chúng ta có thể ở bên nhau sao?”
“Sau này anh nhất định sẽ đền bù cho em gấp bội, em muốn gì anh cũng cho, em không muốn thì anh tuyệt đối không làm, người em không muốn gặp anh cũng quyết không gặp. Anh sẽ luôn ở bên em.” Ngụy Ngạn Khang hứa hẹn với giọng thâm tình.
Hoắc Vi Vũ ngoáy tai tỏ vẻ phiền chán, biếng nhác cất lời: “Mấy câu này anh đã nói từ bảy năm trước rồi. Không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây.”
“Anh có nỗi khổ riêng mà. Gia đình nhất quyết bắt anh phải chấp nhận cuộc hôn nhân mang lợi tích kinh tế, nếu không người thân của anh sẽ không còn gì cả. Bố anh cao tuổi rồi, đâu chống đỡ nổi.” Ngụy Ngạn Khang giải thích.
“So, just do it! Đừng có đổi ý giữa chừng, nhỡ đâu lại lỗ vốn tiền bán thân, uống phí mồ hôi “tinh túy” anh đổ vào Cố Kiều Tuyết.” Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói.
“Tiểu Vũ, sao em cứ phải găm dao vào tim anh như thế?” Ngụy Ngạn Khang nói, ánh mắt ngập đầy chua chát, đớn đau.
Hoắc Vi Vũ cười khẩy, châm biếm: “Găm dao? Tôi còn sợ bẩn tay đấy.”
Cô lạnh lùng đi về phía xe mình, không để ý đến gã nữa, mở cửa lên xe. Bỗng một người lao tới giữ lấy cửa xe cô bằng một lực rất mạnh.
Hoắc Vi Vũ bực bội quay lại nhìn. Ngụy Ngạn Khang đứng sau cô, trông gầy gò ốm yếu nhưng vẫn đủ sức ôm chặt cô vào lòng.
“Phải làm thế nào em mới bằng lòng tha thứ cho anh đây?” Ngụy Ngạn Khang hỏi, giọng khàn đặc.
“Đứng giữa đường một tiếng, dù có xe đi qua hay không cũng không được rời vị trí, anh có dám không?” Hoắc Vi Vũ khiêu khích, đôi mắt lạnh tanh
Ngụy Ngạn Khang không nói không rằng ra đứng giữa đường, giơ di động lên nhìn giờ.
Hoắc Vi Vũ nhìn gã với ánh mắt thâm sâu khó dò. Nắng chiếu qua tán ngô đồng cành lá sum suê, rải lên thân hình nhỏ nhắn của cô từng tia sáng nhỏ bé mà rạng ngời. Hàng mi dài rũ xuống phủ bóng lên đôi mắt đen sâu thẳm vô ngần.
Cô xoay người bước vào trong Cô nhi viện, thấy có rất nhiều người và cả các nhân viên đang tất bật chuẩn bị. Cô bước tới, nói với một cô bé gầy gò thấp bé: “Tôi có mua ít hoa quả để trong cốp xe, phiền cô bảo nhân viên giúp tôi mang vào trong với.”
“Xin lỗi, giờ tôi hơi bận, cô tự bê vào để trên bàn là được.” Cô gái nọ nói xong đi thẳng.
Hoắc Vi Vũ nhún vai. Thôi vậy, cô vốn đến đây để làm từ thiện, chấp nhặt với người ta làm gì. Thế là cô tự xách hai mươi túi hoa quả vào để trên bàn.
Một chàng trai đen gầy đi tới, đưa cho cô đơn hàng: “Cô gì ơi, phiền cô ký giúp tôi với.”
Hoắc Vi Vũ nhận lấy với vẻ nghi hoặc, thấy đó là đơn hàng mua bàn ghế, tổng cộng ba trăm năm mươi nghìn.
“Xin lỗi, tôi không ký được, anh tìm nhân viên ở đây ký đi.” Hoắc Vi Vũ trả lại đơn hàng cho cậu nhân viên giao hàng.
Cậu kia không nhận, cuống cuồng hỏi: “Cô không phải nhân viên ở đây sao? Tôi thấy cô đang chuyển hoa quả mà, đừng lừa tôi để quỵt nợ.”
Hoắc Vi Vũ thấy mọi người bắt đầu tò mò quay ra nhìn, không muốn đôi co với cậu trai đen gầy, đến chỗ cô gái thấp gầy ban nãy, nói: “Đây là đơn hàng mua bàn ghế của Cô nhi viện các cô, cô xem đúng chưa rồi ký đi.”
“Viện trưởng Phùng mới có quyền ký, cô lên văn phòng viện trưởng nằm ở giữa tầng ba đi, cô ấy đang ở trong đó.” Cô gái nọ nói rồi quay đi làm việc khác.
Hoắc Vi Vũ hết cách, đành lên tầng ba. Nhưng vừa rẽ vào hành lang, cô liền thấy một màn quen thuộc.
Tám binh sĩ xếp thành hai hàng chỉnh tề, mặt không cảm xúc đứng nghiêm như tượng.
Mấy anh lính này trông khá quen. Không lẽ… Cố Hạo Đình cũng đang ở đây?