Editor: Nguyetmai
“Từ từ.” Cố Hạo Đình gọi với người lại.
Nhan Diệc Hàm đành đứng lại, trong lòng dấy lên dự cảm không lành.
“Chẳng phải cậu biết làm dược thiện mà không có mùi thuốc sao? Mau đi nấu đi để cô ấy tỉnh lại còn ăn.” Cố Hạo Đình sai bảo.
Nhan Diệc Hàm nhăn nhó mặt mày. Bây giờ anh là quân y cao cấp của Tổng thống, đến Bệnh viện này chỉ để làm màu thôi nhé! Anh còn không thèm nể mặt Viện trưởng kia kìa, chỉ nể mỗi Cố Hạo Đình thôi…
Nhan Diệc Hàm thở dài chán nản: “Tiểu nhân đi ngay đây ạ.”
Anh cúi đầu lủi thủi ra khỏi phòng bệnh, còn tiện tay đóng cửa vào cho họ.
Cố Hạo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ.
Cô an nhiên hơn ban nãy rất nhiều, từng hơi thở đều phả vào ngực hắn, mang đến cảm giác mềm mại và ngưa ngứa cứ như một chú mèo con vươn móng vuốt nho nhỏ gãi nhẹ lên phần mềm mại nhất trong tận đáy lòng.
Ánh mắt Cố Hạo Đình càng thêm sâu thẳm.
Phải chi khi thức dậy, cô cũng dịu dàng và ngoan ngoãn thế này, phải chi cô không còn sợ hãi và bài xích hắn…
Hoắc Vi Vũ cựa quậy trong lòng hắn.
Cố Hạo Đình căng cứng cả người mà ôm lấy cô, chỉ sợ cô có chỗ nào không thoải mái.
Hoắc Vi Vũ xoay người. Cố Hạo Đình lập tức chỉnh ống truyền dịch, không để cô đè lên khiến nó chảy ngược lại.
Cô nép mình vào người hắn, tìm một vị trí thoải mái, đến mắt cũng không mở, chỉ nhỏ giọng thầm thì: “Đau mông quá, xoa xoa…” Giọng nói mềm nhũn như làm nũng, vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.
Em có biết mình đang làm nũng với ai không?!
Cố Hạo Đình cảm thấy máu toàn thân mình đều sôi trào.
Chỉ cần cô dùng giọng nói này để nói chuyện với hắn thì dù có muốn sao trên trời, hắn cũng hái bằng được xuống cho cô.
Thế là hắn đặt tay lên cặp mông căng tròn, xoa nhè nhẹ, bởi vì sợ lại làm đau cô.
Nhớ đến cảnh tượng cô chảy máu, hôn mê, trái tim hắn vẫn còn chìm trong đau đớn và sợ hãi, mãi đến bây giờ vẫn chưa hề vơi bớt.
“Ư… dễ chịu quá.” Hoắc Vi Vũ thở dài một tiếng biếng lười.
Cố Hạo Đình thở gấp hơn, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Khi một cô gái nói với người đàn ông bên cạnh rằng anh ta khiến mình dễ chịu, thì hiển nhiên đó là một nỗi mê hoặc chí mạng đối với anh ta, như mời như gọi, như mê như hoặc.
Nơi ấy của hắn căng cứng, nóng rực, gần như muốn bùng nổ ngay tức khắc.
Cố Hạo Đình thở dài. Hoắc Vi Vũ đúng là kiếp số trong cuộc đời của hắn.
Hắn cúi đầu đặt một nụ hôn yêu chiều lên trán cô.
Hoắc Vi Vũ bỗng giật nẩy mình, ngón chân quắp lại, lông mi run bần bật. Cô siết chặt tay Cố Hạo Đình, lẩm bẩm như van lơn: “Mẹ ơi, mẹ đưa con đi cùng với được không? Con cô đơn quá.”
Cố Hạo Đình ngây ra. Lưng hắn cứng ngắc lại, đôi mắt giăng kín sắc đỏ ngầu.
Cô đơn? Đưa con đi? Từng chữ từng chữ hệt như những lưỡi dao sắc lẻm khoét vào lòng hắn.
“Em muốn đi đâu?” Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi, lồng ngực phập phồng mãnh liệt. Hắn biết rõ cô đang mê ngủ, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi thành lời, song Hoắc Vi Vũ không đáp.
Cố Hạo Đình nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt của cô, đoạn nâng cằm cô lên. Và rồi, dòng nước mắt tràn ra từ khóe mi cô đọng lại trong lòng bàn tay hắn.
Lông mày hắn cau chặt, trong đôi mắt sâu thẳm đượm nét xót xa. Hắn ngông cuồng nói: “Nghe đây Hoắc Vi Vũ, em đi đâu thì tôi sẽ theo em đến đó. Em đừng mơ rời khỏi tôi! Dù em có xuống địa ngục thì tôi cũng sẽ lôi em trở về!”
Nước mắt vẫn rơi mãi, Hoắc Vi Vũ nức nở như chìm trong ác mộng: “Ba… ba, ba ơi, ba đừng chết mà…”
Càng ngày cô càng kích động hơn.
Cố Hạo Đình ôm lấy gáy cô, ép cô xoay người lại.
Hoắc Vi Vũ nằm trên giường.
Cố Hạo Đình cúi xuống hôn lấy dòng lệ mằn mặn nơi khóe mắt cô, nuốt hết chúng vào trong bụng.
“Từ nay về sau, em chỉ có thể rơi nước mắt vì một mình tôi.” Hắn nói như thể đang tuyên thệ.
Hoắc Vi Vũ từ từ mở mắt….