Editor: Nguyetmai
Cả người Hoắc Vi Vũ run lên, không tài nào hình dung ra loại cảm giác đó: Mãnh liệt như điện, rồi lại khiến người ta đê mê tê dại hơn điện.
Hoắc Vi Vũ theo bản năng đẩy Cố Hạo Đình ra, chạy về phía trước.
Cố Hạo Đình nhoẻn miệng cười.
Hắn cười rộ lên, đẹp đến điên đảo chúng sinh, như nắng trong mưa, đẹp đến khiến người ta phải mê đắm. Nếu như không phải hắn thật lòng muốn buông thì cô có thể chạy thoát sao?
Hoắc Vi Vũ buồn rầu, cô chạy đi làm gì, thẹn thùng làm gì, không phải cô không để ý, cũng không sợ hãi thứ gì sao?
“Thay đồ đi, ra ngoài chạy bộ, tôi chờ em ở ngoài.” Cố Hạo Đình vui vẻ nói.
***
Hoắc Vi Vũ đem theo cơn tức giận vô cớ chạy một vòng.
Cố Hạo Đình chạy cạnh cô. Cô chạy nhanh hắn cũng chạy nhanh, cô chạy chậm hắn cũng chạy chậm. Nắng sớm buông trên khuôn mặt thanh nhã cao quý của hắn khiến người ta phải chói mắt.
“Tiểu Vũ, bạn trai của cháu đấy à? Trông đẹp trai quá.” Bà A hỏi thăm.
“Dạ.” Hoắc Vi Vũ cười xấu hổ.
“Tiểu Vũ, bạn trai của cháu à? Đối xử với cháu tốt quá đó, còn cùng cháu chạy bộ nữa.” Bà B lại hỏi.
“…”
Thật ra là cô chạy bộ với hắn.
“Cố Hạo Đình, chạy hai vòng thôi được không? Tôi không nhấc chân lên nổi nữa rồi.” Hoắc Vi Vũ kháng nghị.
“Không được, hôm nay chạy năm vòng, từ từ nâng lên.” Cố Hạo Đình ra lệnh.
“Anh là một tên phát xít, là Hitler, là kẻ cướp, là dâm tặc.” Hoắc Vi Vũ bực bội rủa.
Cố Hạo Đình nhìn cô: “Nếu tôi là em, tôi sẽ ngậm miệng lại, dành sức chạy tiếp.”
Hoắc Vi Vũ: “…”
Cô dừng lại, không chạy nữa.
“Tôi không ngại ôm em chạy 10 vòng đâu.” Cố Hạo Đình trầm giọng.
Rõ ràng đang đe dọa mà.
Hoắc Vi Vũ chỉ có thể nhấc chân lên chạy tiếp.
Sau khi chạy được ba vòng, cô thấy chân mỏi nhừ, mặt đỏ lựng, mồ hôi vã ra như tắm, thở hồng hộc, chẳng còn tí sức nào.
Cố Hạo Đình đau xót nhìn cô. Thể chất của cô thật sự không tốt lắm, còn yếu hơn hắn nghĩ. Hắn không ngờ cô lại tự chà đạp bản thân thành ra thế này. Lẽ ra hắn nên sớm xuất hiện.
Cố Hạo Đình dùng tay đỡ lấy lưng cô, bước chân chậm lại, chạy về phía trước. Bàn tay của hắn nóng hầm hập, giống như truyền năng lượng cho cô.
Có hắn đỡ lưng, cô dễ chạy hơn rất nhiều. Cô nhìn về phía Cố Hạo Đình, mặt hắn càng lạnh lùng, trầm mặc hơn trước, giống như đang lo lắng.
Không phải vừa nãy hắn bắt nạt cô vui vẻ lắm sao?
Sao bây giờ lại trầm lặng khiến cô không dám nói gì.
“Hoắc Vi Vũ, xin lỗi.” Cố Hạo Đình thâm trầm nhìn về phía trước, thốt ra một câu, cằm cứng đờ, ánh mắt nghiêm nghị.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ run lên.
Người ngạo nghễ, tự phụ, chỉ coi mình là nhất như Cố Hạo Đình mà lại xin lỗi cô.
Hắn xin lỗi gì vậy?
Là mặt trời mọc hướng Tây, hay là cô nghe lầm?
Hoắc Vi Vũ không hiểu.
“Có thể ngừng chạy không?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“Không được.” Hắn kiên quyết.
“A” Hoắc Vi Vũ cười mỉa: “Vậy tôi không tha thứ cho anh.”
Cố Hạo Đình khẽ giật mình, nhíu mày, toàn bộ cảm xúc phức tạp đều dồn nén trong đôi mắt đen thẳm như mực của hắn.
Hắn không nói lời nào, đỡ cô chạy xong năm vòng.
Về đến nhà, Hoắc Vi Vũ mệt đến không muốn động đậy, nằm trên ghế sa lon giả chết.
“Tư lệnh và Phu nhân, ăn sáng thôi.” Bác Long ôn hòa nói.
Hoắc Vi Vũ nghe thấy giọng nói của người khác, quay đầu liền thấy bác Long cũng đang ở đây, trên mặt là nụ cười hiền từ.
“Bác đến đây từ lúc nào vậy?” Hoắc Vi Vũ kinh ngạc.
“Nửa đêm qua tôi theo Tư lệnh đến đây. Giữa trưa tôi ra ngoài mua quần áo thể thao cho Phu nhân.” Bác Long trả lời.
Hoắc Vi Vũ: “…”
Vậy chẳng phải mấy câu “mặn mòi” cô nói với Cố Hạo Đình sáng nay bác ấy cũng nghe thấy rồi?