Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ lên xe Ngụy Tịch Phàm, ngồi ở ghế lái phụ, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng về phía trước. Khi lẳng lặng không nói một lời, ở cô toát lên vẻ xa cách, lạnh nhạt và quyết đoán, khiến cho người khác khó lòng thân cận nổi.
Ngụy Tịch Phàm nhìn sườn mặt nghiêng của Hoắc Vi Vũ, mỉm cười hỏi: “Cô không thích nói chuyện cho lắm nhỉ?”
Hoắc Vi Vũ liếc nhìn Ngụy Tịch Phàm: “Nguyên tắc ở nơi làm việc là không nói quá nhiều với ông chủ, cũng không cố gắng trở thành bạn bè với ông chủ. Tôi sẽ là trợ thủ đắc lực của anh trong công việc, còn nói những chuyện khác thì chỉ làm lãng phí thời gian của nhau thôi.”
“Trước kia cô cũng sống chung với sếp kiểu này à?” Ngụy Tịch Phàm tò mò hỏi.
“Trước nay tôi chưa sống chung với sếp bao giờ.” Hoắc Vi Vũ trả lời lạnh nhạt.
Ngụy Tịch Phàm nhếch môi, nhìn về phía trước, không nói thêm gì nữa, chỉ có ánh mắt thi thoảng lại liếc sang Hoắc Vi Vũ. Khi an tĩnh ngồi đó, không ồn ã thì như một bức họa tuyệt đẹp, khiến người ta nhìn mà thấy thích.
Chỉ chốc lát sau xe đã vào bãi đỗ của Đông Lâu.
“Biết uống rượu không?” Ngụy Tịch Phàm hỏi.
Hoắc Vi Vũ hơi do dự. Cô biết uống. Sau khi biết Ngụy Ngạn Khang sẽ kết hôn với Cố Kiều Tuyết, hầu như hôm nào cô cũng chìm trong men rượu. Nhưng Cố Hạo Đình không cho cô uống.
Cô không sợ Cố Hạo Đình nhưng rất sợ uống thuốc, chỉ muốn khỏi cho mau để thoát khỏi nỗi khổ thuốc men.
Ngụy Tịch Phàm mỉm cười hòa nhã: “Chuyện này mà cũng phải nghĩ sao? Uống ít thôi, con gái uống nhiều không tốt đâu.”
Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống. Thế có nghĩa là phải uống rồi. Sếp đã nói thế mà cô còn bảo là không biết uống thì hơi bị không biết điều rồi.
Hoắc Vi Vũ mở cửa xuống xe, đi tới thang máy rồi ấn thang đi lên.
Khi chờ thang, Ngụy Tịch Phàm nhìn vào đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng của cô mà hỏi đầy thâm ý: “Có bạn trai chưa?”
Hoắc Vi Vũ liếc sang Ngụy Tịch Phàm, mắt ánh lên tia sáng lấp lánh như cực quang rực rỡ, xinh đẹp chói mắt. Cô hiểu tiếng lòng của đám đàn ông này biết bao nhiêu.
“Có rồi.” Hoắc Vi Vũ nói không cần nghĩ, đoạn nhoẻn miệng mỉm cười, lạnh nhạt mà đầy mị hoặc, kết thúc mộng tưởng của hắn ở đây.
Ngụy Tịch Phàm cũng cười: “Cô đẹp thế này thì bạn trai phải chiều chuộng lắm mới đúng. Có khó khăn gì thì cứ tìm tôi nhé.”
Hoắc Vi Vũ làm bộ không hiểu ám chỉ của Ngụy Tịch Phàm, chỉ gật đầu lấy lệ: “Cảm ơn giám đốc Ngụy.”
Ting!
Thang máy mở ra. Hoắc Vi Vũ bước vào, lúc chuẩn bị ấn nút lên tầng thì Ngụy Tịch Phàm nói: “Tầng ba.”
Khi Hoắc Vi Vũ ấn số thì gã cũng đưa tay ấn theo. Cô cảnh giác thu tay về trước, mày nhíu lại.
Ngụy Tịch Phàm nhìn cô rồi cười ôn hòa: “Ai cũng bảo tôi rất chiều chuộng phụ nữ. Phụ nữ muốn gì tôi cũng cho được, chỉ trừ cái giấy chứng nhận kia thôi.”
Hoắc Vi Vũ mỉm cười nhìn vào mắt gã: “Chiều chuộng một người là trường tình, đáng ngưỡng mộ. Nhưng chiều chuộng cả đám thì là lạm tình, xin giám đốc Ngụy giơ cao đánh khẽ.”
Ngụy Tịch Phàm hơi khựng lại, người thông minh đúng là khác biệt. Gã bật cười: “Đùa với cô cho vui thôi. Làm việc cho tốt, cuối tháng sẽ có thưởng.”
“Cảm ơn.” Hoắc Vi Vũ không nói chuyện với Ngụy Tịch Phàm nữa mà chỉ đi theo cách gã hơn một mét, cùng vào một phòng riêng.
Trong phòng chưa có ai. Lúc này, điện thoại của Ngụy Tịch Phàm đổ chuông.
“Ôi giám đốc Ngụy ơi, có lỗi quá. Sếp tôi đến, tôi vừa gặp ông ấy ở hành lang xong, ông ấy gọi tôi đi tiếp khách mất rồi.” Trưởng phòng Hà nói với vẻ có lỗi.
“Ồ? Sếp nào thế?” Ngụy Tịch Phàm khôn khéo hỏi ngay.
“Giám đốc Trần, ở phòng riêng bên cạnh các anh đấy, thế nhé.” Trưởng phòng Hà cúp điện thoại.
Ngụy Tịch Phàm hẹn giám đốc Trần mấy lần mà chưa được, gã nghĩ bụng lần này sẽ là một cơ hội tốt đây: “Tiểu Vũ, ra quầy bar lấy một chai rượu tốt nhất về đây, chúng ta sang phòng bên mời rượu.”
Hoắc Vi Vũ: “…”