Translator: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ không thích cái kiểu độc đoán chuyên quyền này của hắn, lại càng ghét bị người khác sắp đặt.
Cô nhìn hắn với vẻ không phục.
Ánh mắt hắn dịu đi vài phần, nét mặt có gì đó là lạ. “Tôi không phản đối chuyện em muốn đi làm, tôi cũng tin rằng em đủ khả năng nhận biết đâu là công việc phù hợp với mình, không muốn làm cũng không sao cả, ở nhà tôi nuôi.”
Hoắc Vi Vũ thoáng rung động, nhưng rồi rũ mắt quay mặt đi, bĩu môi khe khẽ lầm bầm: “Cho tôi đi làm mà lại không cho tôi rời khỏi căn phòng này, anh không thấy mâu thuẫn à?”
“Nếu em không bỏ đi thì tôi cũng không hạn chế tự do của em. Em có thể làm bất cứ việc gì mình thích.” Cố Hạo Đình nhíu mày, dò xét vẻ mặt của cô.
Hoắc Vi Vũ không để hắn nhìn thấu, nằm xuống giường, quay lưng về phía hắn. “Tôi mệt rồi.”
“Em nghỉ ngơi đi.” Cố Hạo Đình kéo chiếc chăn cô đắp hờ trên eo lên ngang vai.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được sự tồn tại rõ rệt đậm mùi nam tính của hắn. Cô không ngờ hắn lại đắp chăn cho mình. Trong trí nhớ của cô, dường như người đàn ông duy nhất từng đắp chăn cho cô là ba cô.
Trong lòng cô chợt nhen lên một cảm giác lạ kỳ không thể nói thành lời.
Cố Hạo Đình tắt đèn giúp cô rồi ra ngoài.
Trung tá Thượng vẫn đứng chờ ở cửa.
“Lập tức phái người tra xem ai đã đánh cô ấy. Không cần biết là ai, tống hết vào tù cho tôi.” Cố Hạo Đình ra lệnh, đôi mắt âm u mà sắc bén.
Trung tá Thượng hỏi với vẻ lo lắng lại có chút khó xử: “Kể cả đó là bà chủ và cô chủ sao?”
Cố Hạo Đình lia ánh mắt sắc bén về phía anh ta: “Cậu đã tra ra rồi?”
Trung tá Thượng cúi đầu, báo cáo: “Trưa hôm nay ông cụ Hoắc đến gặp bà chủ, nói là muốn cắt đứt quan hệ với phu nhân. Hai người xảy ra tranh chấp rồi ông Hoắc ra tay đánh phu nhân. Chiều nay tên của phu nhân đã đổi từ Hoắc Vi Vũ thành Quyền Vi Vũ rồi ạ. Nhưng tôi nghĩ nếu không phải bà chủ ngầm ủng hộ thì ông cụ Hoắc cũng không dám làm phu nhân bị thương.”
“Tôi biết rồi.” Cố Hạo Đình đăm chiêu nhìn về phía xa. Lát sau, hắn gọi cho trưởng phòng nhân sự của tập đoàn Cố Thị: “Từ ngày mai đăng tin tuyển dụng hai người làm CEO cho tôi, trong vòng một tuần phải tuyển đủ người.”
Trưởng phòng nhân sự ngạc nhiên hỏi: “CEO của Cố Thị chúng ta chẳng phải bà Thái sao?”
“Kể từ ngày mai bà ấy bị khai trừ. Còn nữa, điều Cố Kiều Tuyết đến phòng phát triển làm trưởng phòng. Bảo nó là không đồng ý thì nghỉ ở nhà luôn đi.” Cố Hạo Đình nói xong liền cúp máy, không để trưởng phòng nhân sự nói thêm câu gì, bởi vì lời hắn nói là luật thép, không thể thay đổi.
“Thế Lâm Thừa Ân phải xử lý thế nào ạ?” Trung tá Thượng hỏi.
Cố Hạo Đình nhìn thoáng qua phòng bệnh của Hoắc Vi Vũ, trong mắt ánh lên chút cảm xúc phức tạp rồi trở nên u ám. “Thả cậu ta ra, phái người theo dõi 24/24, tôi không muốn cậu ta có bất cứ tiếp xúc nào với cô ấy nữa.”
“Vâng.” Trung tá Thượng nhận lệnh. “Thế có cần điều người trông chừng phu nhân không ạ?”
“Anh thấy sao?” Cố Hạo Đình hỏi, trông mặt có chút bối rối.
“Chắc chắn phu nhân sẽ giận ngài.” Trung tá Thượng không trả lời thẳng mà nói khéo.
“Ừ.” Cố Hạo Đình nói thế rồi mở cửa vào phòng bệnh của Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ không quay lại cũng biết là ai. Cô loáng thoáng nghe được ít nhiều cuộc trò chuyện của họ, chỉ là bây giờ đầu óc váng vất không nghĩ được gì nên dứt khoát giả vờ ngủ.
Cố Hạo Đình đứng bên đầu giường cô một lúc lâu rồi lật chăn lên, nằm cạnh cô, ôm eo cô từ đằng sau.
Hoắc Vi Vũ giật mình quay đầu lại nhìn hắn: “Anh làm gì đấy?”
“Ngủ cùng em.” Hắn trầm giọng nói như đúng rồi.