Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh xúc một thìa cháo cho vào miệng.
Trung tá Thượng thấy cô nhàn nhã dùng bữa sáng như thế thì nhíu mày, hơi không hài lòng với cô. “Cô không lo lắng sao?”
“Lo cái gì?” Hoắc Vi Vũ không buồn nhìn Trung tá Thượng lấy một cái, tập trung ăn sáng.
“Tư lệnh không muốn để phu nhân đi làm là vì sợ cô bị người ta ức hiếp. Tuy tức giận nhưng ngài ấy vẫn tạm gác việc huấn luyện binh lính để gặp cô. Tôi chưa bao giờ thấy Tư lệnh bận tâm tới người phụ nữ nào như vậy.” Trung tá Thượng nói như đang ám chỉ điều gì.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn xoáy vào anh ta: “Rồi sao?”
“Tư lệnh có việc gấp phải đi, cô không nên lạnh nhạt như thế.” Trung tá Thượng nói.
Hoắc Vi Vũ cười khẩy, rút khăn lau miệng rồi lãnh đạm nói: “Thứ nhất, đừng áp đặt suy nghĩ và quan điểm đạo đức của anh lên tôi, trên đời này chẳng có gì là nên với không nên cả. Thứ hai, việc mà đến Cố Hạo Đình còn không giải quyết được thì anh trông chờ tôi giúp được cái gì? Thứ ba, nếu Cố Hạo Đình có vấn đề gì thì anh đã chẳng rảnh rỗi đứng đây để càm ràm với tôi ba cái chuyện vớ vẩn này. Vậy xin hỏi bây giờ anh còn chuyện gì khác không?”
“Cô thông minh như vậy mà sao không nhận ra Tư lệnh đối xử đặc biệt với cô?” Trung tá Thượng hỏi thẳng.
Hoắc Vi Vũ đứng dậy, ném khăn giấy vào thùng rác, đi về phía Trung tá Thượng. “Thứ nhất, tôi không biết Cố Hạo Đình đối xử với mấy vị hôn thê trước thế nào nên đương nhiên không thấy anh ta đối xử với mình có gì đặc biệt. Thứ hai, nếu Cố Hạo Đình và tôi cùng bị kẻ địch bắt mà anh chỉ có thể cứu một người thì anh sẽ cứu ai?”
Trung tá Thượng chẳng cần nghĩ đã đáp ngay: “Tất nhiên là Tư lệnh.”
Hoắc Vi Vũ cười nói: “Thiên hướng tình cảm sẽ quyết định lập trường của anh và cũng có thể khiến anh phán đoán sai lầm.”
“Cô không tin rằng Tư lệnh thích cô sao?” Trung tá Thượng thắc mắc.
“Anh ta có thích tôi hay không không thể quyết định việc tôi có thích anh ta hay không. Tranh luận mấy thứ vô nghĩa này để làm gì. Bây giờ anh ta đang ở đâu?” Hoắc Vi Vũ hỏi với vẻ rất lý trí.
Trung tá Thượng nhíu mày, nhìn cô gái nhỏ yếu trước mặt mình với vẻ khó hiểu. Ở cô có nét hấp dẫn mà các cô gái bình thường khác không có được, sự kiêu ngạo ấy cũng đủ làm cô nổi bật giữa đám đông.
“Nửa đêm hôm qua con trai Tổng thống bỏ trốn, sáng nay đã bị Tư lệnh bắt lại. Nửa tiếng trước Tư lệnh sai tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô. Bây giờ chắc ngài ấy đang ngủ.” Trung tá Thượng nói, thấy thương cấp trên của mình.
“Ý anh là bảo tôi đừng đến gặp anh ta?” Hoắc Vi Vũ hỏi lại.
Trung tá Thượng bất đắc dĩ đáp: “So với việc gặp cô thì tôi nghĩ Tư lệnh sẵn sàng từ bỏ giấc ngủ. Nhưng ngài ấy đã không nghỉ ngơi đàng hoàng mấy ngày liền rồi.”
“Tôi nói mấy câu rồi đi ngay, sẽ không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh ta.” Hoắc Vi Vũ nói.
“Vậy mời phu nhân theo tôi.” Nói rồi Trung tá Thượng ra khỏi phòng.
Hoắc Vi Vũ đi theo, vào thang máy rồi nhìn Trung tá Thượng ấn nút lên tầng.
“Cố Hạo Đình cũng đang ở đây?” Hoắc Vi Vũ hơi ngạc nhiên.
“Sáng nay Tư lệnh đến thăm phu nhân. Nếu không phải bác sĩ nói là cô không còn vấn đề gì đáng ngại thì tôi nghĩ có khi Tư lệnh sẽ túc trực bên giường bệnh của cô luôn. Ngài ấy nói cô sẽ yêu cầu ra viện, và quả nhiên cô muốn ra viện thật. Tư lệnh đúng là rất hiểu cô.” Trung tá Thượng giải thích.
Hoắc Vi Vũ nheo mắt nhìn bảng số thang máy: “Bị người ta hiểu như thế chẳng phải chuyện gì đáng mừng.”
Trung tá Thượng: “…”
Vừa ra khỏi thang máy, Hoắc Vi Vũ liền thấy tám người lính canh gác trên hành lang.
“Tư lệnh ở trong đó.” Trung tá Thượng nói.
Hoắc Vi Vũ đi đến cửa phòng.
Trung tá Thượng nhìn bóng lưng Hoắc Vi Vũ, nghĩ bụng: Giá như cô ấy đến để “xoa dịu” cho Tư lệnh thì tốt biết mấy. Bao nhiêu ngày nay Tư lệnh nhịn đến bốc hỏa, bọn họ cũng khổ lắm chứ.
Hoắc Vi Vũ mở cửa phòng.