Editor: Nguyetmai
Vừa dứt lời, Duật Nghị đã bị đập một phát vào đầu.
Gã ôm đầu, trừng mắt lườm Cố Hạo Đình đầy tức tối, quát: “Sao anh lại đánh tôi? Anh dựa vào đâu mà đánh tôi!”
“Dựa vào đâu à?” Cố Hạo Đình cười khẩy một tiếng, ngồi xổm xuống với vẻ lạnh lùng. Hắn cúi nhìn Duật Nghị, đôi mắt sắc bén, lạnh tanh ghim chặt vào mặt gã. “Mấy câu vừa rồi cậu nói đủ để hủy hoại con đường vào giới chính trị của cậu rồi đấy.”
Duật Nghị bực mình gắt lên: “Anh tưởng anh là ai hả? Đắc tội với anh thì con đường chính trị tiêu tùng ư? Vương vị của anh là do ba tôi phong cho, chức danh Tư lệnh cũng là do ông ấy cho anh, ông ấy có thể cho anh thì cũng có thể lấy lại! Trong mắt tôi anh chẳng là cái thá gì hết!”
Ánh mắt của Cố Hạo Đình ánh lên vẻ sắc bén, hắn túm chặt cổ Duật Nghị, như thể giẫm nát sự cuồng vọng của gã dưới chân, đoạn trầm giọng nói: “Nếu không phải ba cậu từng cứu tôi thì tôi chẳng hơi đâu trông chừng cậu. Không phải vì cậu đắc tội với tôi mới trượt khỏi con đường chính trị, mà do cậu tự phụ, chỉ biết ăn chơi, không gánh nổi trọng trách của đất nước. Cậu có biết người hôm qua theo dõi cậu là ai không hả?”
“Chính anh là kẻ theo dõi tôi chứ ai?” Duật Nghị bực bội gắt lên, đập tay xuống sàn, mặt mày đỏ lừ.
Cố Hạo Đình đanh mặt, đứng dậy lấy tập tài liệu ở trên bàn rồi ném tới trước mặt Duật Nghị, lạnh lùng nói: “Xem kỹ rồi hẵng nói.”
Duật Nghị bị khí thế của hắn dọa cho rùng mình. Gã nhặt tài liệu lên xem, lúc nhìn thấy tấm ảnh kẹp trong đó thì trợn trừng mắt, đôi con ngươi hiện lên vẻ khiếp hãi, vội vàng lật thêm vài tấm nữa.
Người theo dõi gã đều là Bạch cảnh vệ. Mà Bạch cảnh vệ lại là người của Phó Tổng thống.
Phó Tổng thống luôn lăm le chiếc ghế Tổng thống, ông ta muốn tìm ra nhược điểm của Tổng thống để kéo Tổng thống rớt đài. Dù Duật Nghị hư hỏng cỡ nào cũng hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Dáng vẻ kiêu ngạo, càn quấy vừa rồi cũng mất sạch. Gã giải thích với Cố Hạo Đình: “Hôm qua tôi không làm gì hết.”
“Đó là do cậu chưa kịp làm gì thôi, trong buổi tiệc riêng mà cậu mở có mời Tương Tử Viện đúng không?” Cố Hạo Đình hỏi.
Duật Nghị hơi hoảng: “Sao anh biết?”
Cố Hạo Đình nhìn gã với vẻ mặt nghiêm nghị: “Tương Tử Viện là em họ của Tương Mẫn Vũ, mà Tương Mẫn Vũ thường qua lại với Phó Tổng thống. Nếu như lời nói, hành động trong buổi tiệc của cậu bị chụp được, đến tay Phó Tổng thống thì cậu nghĩ kết quả ra sao hả?”
Duật Nghị biết mình suýt thì gặp rắc rối liền giậm chân, nói với vẻ bực bội: “Sao lại phiền phức thế này, làm gì cũng bị người khác nhăm nhăm theo dõi, chẳng có chút tự do nào cả.”
“Ở trên cao tất cô đơn, lúc cậu hưởng thụ quyền sinh sát người khác cũng phải nghĩ tới ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu của người xung quanh, chút sai lầm nhỏ nhặt của cậu sẽ bị phóng đại, làm chuyện gì cũng phải nghĩ tới hậu quả của nó. Hiểu được điều đó thì cậu sẽ không lông bông, ngông cuồng thế này nữa. Trung tá Thượng, hộ tống cậu ấy về đi.” Cố Hạo Đình hạ lệnh đuổi khách.
“Tôi đi vệ sinh trước đã.”
Duật Nghị nói xong, xoay người đẩy cửa phòng vệ sinh.
Cố Hạo Đình cản không kịp, Hoắc Vi Vũ đang trốn sau tấm rèm sợ hết hồn, vội khóa vòi nước.
Trong tay cô chỉ có một cái khăn, nên che trên hay che dưới đây!
Duật Nghị bước vào phòng tắm thì thấy không đúng lắm, gã nhìn xuống đất.
Quần áo của đàn ông và quần áo của phụ nữ lẫn lộn với nhau, trông giống như làm chuyện gì đó.
Đàn ông là Cố Hạo Đình, vậy còn người phụ nữ kia là ai?
Duật Nghị tò mò, tính phản nghịch lại nổi lên, gã toan kéo rèm ra.
Cố Hạo Đình giữ chặt lấy cổ tay gã nhanh như chớp, trầm giọng nói: “Bên trong là người phụ nữ của tôi, ra ngoài.”
“Ồ.”
Duật Nghị buông tay ra tỏ vẻ dễ nói chuyện, trong mắt lại lóe sáng, thừa lúc Cố Hạo Đình lơi lỏng cảnh giác thì kéo rèm ra.