Editor: Nguyetmai
Cố Hạo Đình đang trên đường đến sân bay, thấy số của Hoắc Vi Vũ hiện lên, khẽ nhoẻn miệng mỉm cười.
Quản gia Tăng thế thấy thì rất đỗi ngạc nhiên. Hiếm khi ông ta thấy Cố Hạo Đình cười, trong lễ trao giải cũng không hề thấy hắn cười.
Người đàn ông này là yêu nghiệt sao? Cười rộ lên đẹp như vậy, khiến cho đàn ông chân chính cũng muốn “cong”.
“Sao vậy? Tôi mới đi thôi mà.” Cố Hạo Đình hỏi, giọng nhẹ nhàng, khiến ông Tăng phải dụi mắt.
Cố Hạo Đình đổi tính sao? Hay người đàn ông đẹp trai trên xe này không phải Cố Hạo Đình?
“Cố Hạo Đình, anh có thể hủy bỏ…” Hoắc Vi Vũ ngập ngừng.
Người kia đã không còn là ông nội của cô.
Cô sửa lại: “Hủy bỏ đơn kiện Hoắc Cương Liệt được không?”
“Không được, người mà ông ta đánh là cô gái của tôi.” Cố Hạo Đình quả quyết từ chối, ánh mắt sắc bén quyết liệt.
“Nếu như đó là yêu cầu của cô gái của anh thì sao?” Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt hỏi.
Cố Hạo Đình thâm trầm nhìn về phía trước: “Đây là lần thứ hai rồi.”
“Quá tam ba bận mà, nếu còn có lần sau thì không cần anh ra tay, tôi cũng sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt vì ăn hiếp tôi.” Hoắc Vi Vũ nói chắc nịch.
“Ừm, biết rồi.” Cố Hạo Đình đáp, không cúp máy, chờ cô nói tiếp.
Hắn phát hiện ra giọng nói của cô trong trẻo vô cùng, nghe thoải mái lắm.
Hắn có một sở thích đặc biệt, cảm thấy giọng nói của cô còn hay hơn mấy giọng hát, đặc biệt là trong phòng tắm…
Tiếng thở dốc của cô, vẻ đắm đuối say tình của cô, toàn bộ đều in sâu trong đầu hắn, chỉ cần nhớ tới là máu nóng tuôn trào.
Hoắc Vi Vũ thấy hắn đồng ý rồi thì cúp máy.
Cố Hạo Đình: “…”
Hắn nhíu mày, lấy điện thoại ra khỏi tai, cầm trong tay, nhìn dãy số của cô rồi ngồi đờ một lúc, ngón tay gõ nhanh một tin nhắn rồi gửi cho cô: “Có nhớ tôi không?”
Hoắc Vi Vũ vừa thay quần áo xong, chuẩn bị đi thì âm báo tin nhắn vang lên.
Cô nhìn tin nhắn Cố Hạo Đình gửi có chút cảm giác mờ ám.
Hắn vừa đi thì nhớ cái gì?
Hoắc Vi Vũ thản nhiên gửi một chữ: “Không.”
Chuông báo tin nhắn của Cố Hạo Đình vang lên, hắn mau chóng mở ra xem, lúc nhìn thấy câu trả lời đơn giản gọn lỏn của cô thì đôi mắt âm u hẳn, mặt sa sầm, trông cứ như sắp có bão.
Quản gia Tăng nhìn Cố Hạo Đình lúc vui lúc buồn, tâm trạng mưa nắng thất thường khiến người ta không hiểu ra làm sao.
Ông ta không dám nói chuyện, sợ đắc tội với Cố Hạo Đình thì toi đời.
Cố Hạo Đình dán mắt lên điện thoại, mím môi, cũng gửi qua một chữ: “Ừm.”
Hoắc Vi Vũ nhìn tin nhắn, trong lòng thấy rờn rợn, chữ “ừm” này cảm giác rất đáng sợ.
Cô không nhắn lại mà bỏ điện thoại vào túi xách, ngồi lên xe của Trung tá Thượng, tựa vào ghế suy nghĩ miên man.
“Lúc Tư lệnh rời đi tâm trạng có vẻ rất tốt, có cần chuẩn bị thuốc cho cô không?” Trung tá Thượng hỏi mập mờ.
“Thuốc gì?” Hoắc Vi Vũ không hiểu mô tê gì: “Lần này bệnh viện lại kê cho một đống thuốc sao?”
“Vì cô đang uống thuốc nên lúc này không thể có thai được. Tôi sẽ mua một ít đồ dùng tránh thai, cô có sở thích gì đặc biệt cũng có thể nói với tôi.” Trung tá Thượng cười giải thích.
Hoắc Vi Vũ: “…”
Cô còn chưa làm gì với Cố Hạo Đình thì mang thai gì chứ?
Cô muốn phủ nhận nhưng trước sau gì cũng phải làm, nếu bây giờ cự tuyệt thì về sau sẽ thành tự vả.
Chuông điện thoại reo, làm vơi đi sự xấu hổ của cô.
Hoắc Vi Vũ lục túi, thấy hiện số Cố Hạo Đình thì càng xấu hổ hơn, đành quay mặt vào lưng ghế rồi mới nghe.
“A lô.” Hoắc Vi Vũ mở lời.
“Hoắc Vi Vũ, em nói đi, tôi nên làm gì để khiến em có thể thường xuyên nhớ tôi đây?” Cố Hạo Đình hỏi, ánh mắt tà mị, âm u nhìn về phía trước.