Editor: Nguyetmai
Theo từng bước chân của Cố Hạo Đình, có người thất vọng, cũng có người thấp thỏm chờ mong.
Hoắc Vi Vũ đối mặt với ánh mắt của hắn, lòng khẽ run lên.
Bốn bề yên tĩnh lạ lùng, đến nỗi dường như cô nghe được nhịp tim mình đập rộn rã.
Thình thịch, thình thịch…
Tiếng tim đập dồn dập cùng nhiều cảm xúc ngổn ngang khiến cô thấy hơi váng vất.
Cố Hạo Đình đến bên cạnh, mặt vô cảm cúi nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía này, cô cụp mắt.
Trở thành mục tiêu công kích thật khiến người ta sợ đến xanh xám mặt mày.
Cố Hạo Đình kéo ghế, ngồi cạnh cô.
Hoắc Vi Vũ có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người hắn pha lẫn hơi thở mãnh liệt nam tính tạo thành mùi vị đặc trưng khiến không ai có thể lơ đãng được, lòng càng rối loạn.
Cố Hạo Đình dựa vào ghế, mắt nhìn thẳng phía trước: “Em có điều gì muốn nói với tôi không?”
Hoắc Vi Vũ nhớ ra mục đích mình tới đây, lấy tài liệu từ trong túi, đặt lên bàn.
“Đây là giấy tờ liên quan đến máy bay và hòn đảo kia, nếu anh cần ký tên thì cứ đến tìm tôi.” Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.
Đôi mắt lạnh lùng của Cố Hạo Đình co rút, ánh mắt sắc nhọn như muốn lột da cô: “Nói chuyện đàng hoàng đi, rốt cuộc em đến đây làm gì?”
Hoắc Vi Vũ không hiểu vì sao hắn lại giận, chẳng lẽ hắn cho rằng cô đến quấy rối sao?
“Chính xác là đến trả đồ.” Hoắc Vi Vũ khẳng định.
Cố Hạo Đình nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô, nghiến răng, lửa giận trào dâng, vung tay một cái, đĩa sườn xào chua ngọt rơi xuống đất đánh “xoảng”.
Hắn đứng lên, sắc mặt tái xanh, cứ thế đi mất.
Mấy người quanh đó đều bị chấn động bởi cơn giận của hắn, không dám thở mạnh.
Cả đám nhốn nháo nhìn Hoắc Vi Vũ bằng ánh mắt quái dị.
Phần bụng Hoắc Vi Vũ dính đầy nước tương, hút mắt vô cùng.
Có người thấy khó hiểu, có người thương hại, cũng có người cười trên nỗi đau kẻ khác.
Hoắc Thuần nhếch mép cười khẩy, nói với Tần Diệu Ni: “Con nói mà, sao Cố Hạo Đình lại đi về phía cô ta, hóa ra là muốn hành hạ cô ta. Đáng đời, dám đến đám cưới em của Cố Hạo Đình, não tàn.”
“May mà nhà chúng ta đã cắt đứt quan hệ với cô ả, nếu không lần này lại bị liên lụy rồi.” Tần Diệu Ni thở phào.
Hoắc Vi Vũ biết mấy người kia đang chỉ trỏ mình. Cô quen rồi, nhưng không có nghĩa là cô không buồn, có điều buồn mà để người khác biết được thì cô sẽ trở thành trò cười cho xem.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng đứng dậy.
“Không phải cô định chạy trốn đấy chứ?” Cố Kiều Tuyết khoanh tay trước ngực, vênh váo đứng trước mặt Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ đưa giấy tờ trên bàn cho Cố Kiều Tuyết: “Trả cho Cố Hạo Đình, tôi đi toilet.”
Cố Kiều Tuyết đoán ra là hợp đồng mua máy bay, nhanh tay mở ra xem, phát hiện còn thêm giấy tờ hòn đảo, nghiến răng tức giận, chửi sau lưng Hoắc Vi Vũ: “Tiện nhân mặt dày, mẹ cô dạy cô thế nào vậy hả? Kinh tởm.”
Hoắc Vi Vũ dừng lại.
Một khi người ta cho rằng bạn xấu xa thì bạn làm gì cũng sai cả.
Không trả lại đồ là sai, mà trả lại cũng là sai.
Cô chỉ làm điều mà mình cho là đúng.
Hoắc Vi Vũ liếc Cố Kiều Tuyết, ánh mắt lạnh lùng như cái rét tháng Chạp.
“Tôi không phiền nếu cô tìm mẹ tôi tâm sự đâu, để bà ấy dạy cô cách tu khẩu nghiệp.” Hoắc Vi Vũ bực dọc nói.
Mắt Cố Kiều Tuyết đỏ ngầu.
Bạn ả hạ giọng: “Tiểu Tuyết, đừng quên chúng ta bỏ phân vào đồ ăn của ả. Chờ ả ta ăn rồi, chúng ta xử ả sau.”
Cố Kiều Tuyết nhẫn nhịn, hất cằm, nhoẻn miệng cười đắc thắng.
Hoắc Vi Vũ không quan tâm, đi toilet, rửa sạch phần nước tương dính trên váy.
Cô không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa.