Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ quay lại, thấy là cô phụ bếp nghe lệnh cô nàng phù dâu ban nãy.
Cô bưng cái chén vốn là chén dán số 380, đưa cho cô ta, giục giã: “Nhanh đem cho cô chủ, để nguội sẽ không ngon nữa, cô chủ đói lắm rồi.”
“Ừm.” Phụ bếp sợ Cố Kiều Tuyết nổi giận nên vội vàng bưng qua cho ả.
Hoắc Vi Vũ ra khỏi phòng bếp, đi đến ngã rẽ thì nhìn thấy cô nàng phù dâu đi toilet lau váy khi nãy.
“Sao cô còn ở đây? Sắp khai tiệc rồi đó, món khai vị là vi cá, loại nghèo đói cả đời như cô không có cơ hội ăn vi cá thượng hạng đâu, đừng lãng phí.” Phù dâu ghì lấy Hoắc Vi Vũ, lôi cô đi.
Cô ta kéo Hoắc Vi Vũ đến bàn 380 rồi đứng ở đằng sau giám sát.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy các bàn khác đều đã ngồi kín hết rồi, trừ bàn này là chỉ có mình cô.
Cố Kiều Tuyết thật đúng là hao tổn tâm sức rồi.
Làm đám cưới mà cũng dồn hết tâm trí cho cô, thật là vinh hạnh biết bao.
Trong chốc lát, phụ bếp bưng chén số 380 mới ra, xé miếng giấy ghi chú rồi bỏ vào trong túi.
Cô ta nhìn thấy Hoắc Vi Vũ thì đờ người ra, mắt hốt hoảng, không cần nghĩ cũng biết mình làm chuyện sai trái rồi.
Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười, mắt lấp lánh, đầy ẩn ý nhìn phụ bếp.
Lúc này phụ bếp chỉ có thể giả ngu, không biết gì tránh rước họa vào thân.
Cô ta cúi đầu, đặt chén vi cá xuống, quay người đi.
“Ăn đi, đừng lãng phí đồ ngon.” Giọng phù dâu có chút quái đản.
Hoắc Vi Vũ liếc về phía phù dâu: “Hay là tôi chia một nửa cho cô nhé?”
Mặt phù dâu trắng bệch: “Ai muốn đụng vào đồ cô ăn rồi? Tiểu Tuyết nhà tôi đã chuẩn bị cho tôi rồi, muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
“Chẳng trách, một lũ nịnh nọt, chó cậy gần nhà.” Hoắc Vi Vũ ung dung cười nói, khuấy muỗng trong chén.
“Cô nói gì cơ, khốn kiếp!” Phù dâu trừng mắt giận dữ.
Hoắc Vi Vũ múc một muỗng vi cá cho vào miệng, nhìn phù dâu bằng ánh mắt khinh bỉ và xấu xa, đủ diệt sạch mọi thứ xung quanh.
Phù dâu nhẫn nhịn, nhìn cô ăn vi cá với ánh mắt tàn độc, nham hiểm.
Hoắc Vi Vũ cứ thế ung dung ăn hết nửa chén.
Phù dâu thấy nhiệm vụ đã hoàn thành liền ra cửa gọi điện cho Cố Kiều Tuyết: “Tiểu Tuyết, cô ta ăn nửa chén rồi. Lúc nãy cô ả còn bỏ chạy từ cửa sau, bị tôi bắt về, tôi đã thấy cô ta ăn chén xương cá đó rồi.”
“Tuyệt quá, Hoắc Vi Vũ thật đáng đời, lát nữa để xem cô ta đi té re kiểu gì.” Cố Kiều Tuyết đắc ý nói
“Tiểu Tuyết, vừa rồi là mình tôi bắt cô ta về lại đó, lúc rượt theo bắt cô ta giày hỏng hết rồi.” Phù dâu nói đầy ẩn ý.
“Biết rồi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi nên ngày mai tôi đưa cô đi dạo phố, mua một đôi giày cao gót thật đẹp cho cô.”
“Cảm ơn Tiểu Tuyết nha!”
Cố Kiều Tuyết lòng đang vui nên ăn hết chén vi cá.
Buổi lễ chính thức bắt đầu.
Hoắc Vi Vũ dựa vào ghế, mắt cụp xuống xem MC điều khiển buổi lễ. Tiếng nhạc vang lên, Ngụy Ngạn Khang và Cố Kiều Tuyết bước vào.
Cố Kiều Tuyết đắc ý nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Cô không nhìn thẳng họ mà cúi đầu lấy điện thoại ra xem giờ, 12 giờ 28 phút.
Trước mặt bỗng xuất hiện một bóng đen.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Hạo Đình.
Hắn ngồi cạnh cô, nhìn lên sân khấu, trầm giọng nói: “Lát nữa bọn họ mời rượu bậc bề trên, em cũng lên cùng đi.”
Hoắc Vi Vũ: “…”
Bảo Cố Kiều Tuyết mời rượu cô, chắc là đám cưới này sẽ trở thành nỗi ám ảnh suốt đời của Cố Kiều Tuyết.
Nhưng ở đây nhiều người như vậy, bọn họ sẽ suy đoán quan hệ giữa cô và Cố Hạo Đình.
Lần trước Ngụy Tịch Phàm bảo hắn là người thân của Ngụy Ngạn Khang, không chừng cũng tới dự.
Sau này làm sao cô làm việc được?
“Tôi không có tư cách gì lên đó.” Hoắc Vi Vũ từ chối.
Cố Hạo Đình chậm rãi nhìn cô, cất giọng trầm trầm với khí chất ung dung, mạnh mẽ: “Tôi nói em có tư cách thì em có tư cách.”