Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ba chiếc xe bọc thép đỗ lại cạnh xe bọn họ.
Một người đàn ông mặc quân phục bước xuống xe, đi đến phía sau Cố Hạo Đình, cúi chào, nói với bộ mặt vô cảm: “Báo cáo Tư lệnh, thủ trưởng bảo tôi đưa Hoắc Vi Vũ đi.”
Tia sắc lạnh xẹt qua mắt Cố Hạo Đình, hắn lạnh lùng đáp: “Không cần.”
“Nhưng thủ trưởng dặn dò nhất định phải đưa cô ấy về.” Người đàn ông kiên trì nói.
Cố Hạo Đình bước xuống xe, tỏa khí thế áp đảo.
Người đàn ông kia nơm nớp lo sợ đứng yên một chỗ, cúi đầu.
Cố Hạo Đình nhìn xuống hắn bằng cặp mắt chim ưng sắc bén: “Nếu tôi không để anh mang cô ấy đi thì sao?”
“Xin Tư lệnh đừng làm khó chúng tôi.” Người đàn ông mặt mày ủ ê cầu xin.
“Bây giờ là anh đang làm khó tôi đấy.” Cố Hạo Đình cao giọng.
Cấp dưới của Cố Hạo Đình cảnh giác, đồng loạt cầm súng, nhắm vào người đến cướp người.
Người đàn ông sắc mặt tái nhợt: “Tôi không dám, có điều tôi phải bàn giao người cho thủ trưởng.”
“Nửa tiếng nữa tôi sẽ đến gặp ông ấy, anh cứ đi dạo đi, một giờ sau hãy về, không cần bàn giao gì hết.” Cố Hạo Đình ra lệnh.
Người đàn ông kia bất đắc dĩ gật đầu: “Vâng.”
Hắn cúi đầu, lên xe bọc thép, làm như không nhìn thấy Hoắc Vi Vũ, lái xe đi.
Cố Hạo Đình liếc nhìn Hoắc Vi Vũ, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cô.
Lòng Hoắc Vi Vũ rối rắm, cúi đầu.
Cố Hạo Đình ra lệnh cho Trung tá Thượng: “Đưa cô ấy về chỗ tôi, bảo đảm an toàn cho cô ấy.”
“Tư lệnh yên tâm.” Trung tá Thượng leo lên khởi động xe.
Cố Hạo Đình lệnh cho các binh sĩ đằng sau đều đi theo Trung tá Thượng.
Hắn còn có chuyện quan trọng phải làm.
***
Trên xe.
Trung tá Thượng nhìn Hoắc Vi Vũ đang trầm ngâm: “Thật ra trong chuyện này cô không đúng rồi. Nếu đổi lại là lúc bình thường, cô chọc Cố tiểu thư thì còn có Tư lệnh che chở, chuyện này cũng sẽ mau chóng trôi vào dĩ vãng. Nhưng lần này lại đụng vào ông nhà. Ông ấy cực kì thiên vị người nhà, cộng thêm việc Cố tiểu thư phải đi cấp cứu nên ông ấy muốn dồn cô vào chỗ chết. Chắc chắn Tư lệnh đang nóng lòng lắm. Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, cô lại có tiền án, còn là bạn gái cũ của chú rể, có động cơ gây án. Vậy mà Tư lệnh vẫn chưa tin, muốn đến hỏi cô, có thể thấy được Tư lệnh rất tin tưởng cô. Chẳng phải cô cũng nên tin tưởng Tư lệnh một chút sao? Lần này ông cụ Cố tức giận như vậy, chỉ sợ không dễ gì bỏ qua. Cứ xem như có Tư lệnh bảo lãnh, vậy những lần tới thì sao? Với lại, cô sắp trở thành phu nhân Tư lệnh rồi, đằng nào cũng phải gặp ông cụ Cố, bà Cố và cô chủ, Tư lệnh bị kẹp ở giữa, lo chu toàn hai bên rất mệt.”
Hoắc Vi Vũ rất ghét giọng điệu chỉ trích của Trung tá Thượng.
Trong mắt họ, cái gì cũng đều là lỗi của cô.
Cố Kiều Tuyết bỏ thuốc cô là bình thường, cô phản kích thì không được.
Khi bị ức hiếp cũng chỉ có thể nén cục tức, phản đòn là bị dạy đời ngay.
Cuộc đời của cô không cần đám chó mèo bọn họ chỉ dạy!
Cô tự chịu trách nhiệm với bản thân là đủ rồi.
“Anh xót Cố Hạo Đình vậy thì nhớ kĩ, nhất định đừng để tôi trở thành Cố phu nhân. Chỉ cần tôi không phải Cố phu nhân, mọi vấn đề anh lo sẽ không xảy ra đâu.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
“Cô tưởng tôi hy vọng cô trở thành Cố phu nhân sao?” Trung tá Thượng tức giận, ý thức được mình lỡ lời, đánh vào vô lăng, bực bội: “Tư lệnh đối xử với cô không tốt sao? Tặng máy bay, tặng đảo, cô với cô Cố ganh nhau, Tư lệnh cũng thiên vị cô.”
Hoắc Vi Vũ cười mỉa.
Thật không nhận ra Cố Hạo Đình thiên vị cô ở chỗ nào.
Nếu Cố Kiều Tuyết đánh cô một bạt tai, Cố Hạo Đình cũng chỉ mắng mỏ ả vài câu. Cái này cô tự làm cũng được.
Nhưng bọn họ máu mủ ruột rà mà, cô không trách.