Editor: Nguyetmai
“Bà cô của tôi ơi, tôi sai rồi mà, cô đánh tôi cũng được, tôi không đánh trả, không mắng trả cô đâu.” Trung tá Thượng vừa theo sát Hoắc Vi Vũ vừa lải nhải.
Hoắc Vi Vũ không thèm đếm xỉa đến anh ta mà chỉ rảo bước đi nhanh, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia nhìn sắc bén.
Chuyện thả rắn và tặng hoa cúc lần này không phải do Cố Kiều Tuyết làm.
Cô ta không cần phải nguyền rủa mình như thế.
Hung thủ biết rõ khúc mắc giữa cô và Cố Kiều Tuyết, hơn nữa còn là phụ nữ!
“Trung tá Thượng này, trong nhà lớn họ Cố có camera an ninh không?” Hoắc Vi Vũ hỏi với giọng điệu giải quyết việc chung.
“Không có, nhưng ngoài ngã rẽ có camera an ninh.” Bây giờ Trung tá Thượng cung kính vô cùng, hỏi gì đáp nấy.
“Anh có lấy được video giám sát ra không?” Hoắc Vi Vũ lại hỏi.
“Chắc là quản lý khu nhà bên kia sẽ có.” Trung tá Thượng đáp.
Hoắc Vi Vũ nóng lòng muốn chứng minh mình trong sạch nên tạm thời làm hòa với Trung tá Thượng.
“Bây giờ chúng ta sẽ tới chỗ quản lý khu nhà.” Hoắc Vi Vũ quay người đi về phía chiếc xe.
Trung tá Thượng chần chừ đi theo mà lòng lại rối như mớ tơ vò.
Vất vả lắm Hoắc Vi Vũ mới lên xe anh ta ngồi, nhưng nếu cô chứng minh được không phải cô làm thì Tư lệnh còn cưới xin gì được nữa?
Kiểu gì anh ta cũng không thoát chết phen này!
“Hay là chúng ta về chỗ Tư lệnh trước đi, có Tư lệnh ra mặt thì sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.” Trung tá Thượng đề nghị.
Hoắc Vi Vũ liếc anh ta: “Anh là Trung tá mà không lấy nổi một đoạn video an ninh à?”
“Ý tôi không phải thế, tôi lo là lo ông cụ vẫn còn ở nhà lớn kia kìa, cô mà đến đó thì chẳng phải là tự chui đầu vào rọ ư?” Trung tá Thượng lo lắng nói.
“Thế giờ anh có đi không?” Hoắc Vi Vũ rũ mắt hỏi.
Trung tá Thượng không đi thì cô đi một mình.
Trong đầu Trung tá Thượng lóe lên một ý.
“Cô chờ một chút, tôi gọi cho Tư lệnh một cú, để cô tránh phải gặp mặt ông cụ.” Nói xong, Trung tá Thượng lập tức gọi điện cho Cố Hạo Đình.
Trong nhà lớn họ Cố.
Một đám người quỳ đông nghịt trong phòng bếp.
Ả phù dâu bỏ thuốc tái mét mặt mày, quỳ rạp trên đất xin tha: “Là Tiểu Tuyết sai tôi làm như vậy đấy. Tôi không dám cãi lời cô ấy, nếu không tôi sẽ mất việc, không ngờ Hoắc Vi Vũ lại tráo đổi hai bát vi cá… Xin Tư lệnh tha mạng, lần sau tôi không dám nữa đâu!”
“Lần sau tôi cũng không dám nữa đâu ạ.” Phụ bếp thông đồng với phù dâu cũng chỉ biết cầu xin tha thứ.
Cố Hạo Đình nhếch khóe môi mỏng, nét lạnh lùng giết chóc lóe qua nơi đáy mắt: “Các người là những kẻ đầu tiên dám lừa gạt tôi đấy.”
Phù dâu sợ run như cầy sấy: “Tư lệnh tha mạng, vì Tiểu Tuyết sai khiến nên tôi không thể cãi lời được mà.”
“Tần Duyệt, đánh tiếng với bên ngoài là cô ả này đắc tội với tôi.” Cố Hạo Đình ra lệnh.
Phù dâu ngã ngồi trên mặt đất.
Không một công ty nào dám dùng người đã làm mếch lòng Cố Hạo Đình, nghĩa là từ nay về sau cô ta sẽ không bao giờ tìm nổi công việc nữa.
Cố Hạo Đình lia ánh mắt lạnh như băng về phía phụ bếp đang run rẩy: “Cô ta cũng vậy.”
“Vâng.” Tần Duyệt gật đầu.
Cố Hạo Đình đứng dậy, đi ra ngoài.
Điện thoại di động đổ chuông, thấy Trung tá Thượng gọi, hắn nghe máy ngay.
“Thưa Tư lệnh, phu nhân nói muốn tới chỗ quản lý khu nhà lớn để xem video an ninh, có sợ chạm mặt ông cụ không ạ?” Trung tá Thượng báo cáo.
Cố Hạo Đình dõi đôi mắt sâu thẳm về phương xa, do dự ba giây rồi trầm giọng đáp: “Tôi biết rồi, cứ để cô ấy đến đi.”
“Dạ, vâng.”
Cố Hạo Đình cúp máy rồi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, đáy mắt ảm đạm bỗng ngời sáng.
Hắn lái xe đến chỗ quản lý khu nhà.
Hắn muốn kết hôn cùng cô gái ấy. Nếu như đây là cơ hội cho bọn họ xoay chuyển cục diện này, thì hắn muốn đánh cược một lần để được ở bên cô dài lâu…