Editor: Nguyetmai
“Trên chiếc váy đó rõ ràng là thêu tên phu nhân mà.” Hoắc Vi Vũ chỉ vào phần cổ của mình, ý bảo Lý Nghiên Hiền xem lại chiếc váy.
Cô giải thích thêm: “Chiếc váy này có kích cỡ là của phu nhân đấy ạ. Sếp Ngụy đã dặn tôi mua về. Tôi là Hoắc Vi Vũ, trợ lý của sếp Ngụy thôi ạ.”
Lý Nghiên Hiền nửa tin nửa ngờ giở cái váy ra, thấy ở phần cổ áo đúng là có thêu ba chữ “Lý Nghiên Hiền” bằng chỉ đỏ.
Bà ta biết mình hiểu lầm chồng, cơn giận lập tức bay biến hết.
“Tịch Phàm, em xin lỗi, em không biết.” Lý Nghiên Hiền xin lỗi với giọng nũng nịu.
“Lần sau đừng lỗ mãng như thế nữa.” Trong mắt Ngụy Tịch Phàm thoáng qua vẻ chán ghét.
Lý Nghiên Hiền cúi đầu, trong lòng thấy rất áy náy.
Hoắc Vi Vũ nhìn bà ta: “Chắc phu nhân hiểu lầm gì rồi. Có phải có người cố tình châm ngòi ly gián, phá hoại quan hệ của bà với sếp Ngụy không? Ví dụ như đối thủ cạnh tranh chẳng hạn?”
Lý Nghiên Hiền nhớ ra liền giải thích ngay: “Phải đấy Tịch Phàm à, không phải em không tin anh đâu. Có một cô gái gọi cho em, bảo là anh hẹn hò với gái ở đây nên em mới tới đấy chứ. Anh tha thứ cho em đi mà, em bị người ta gài bẫy.”
Ngụy Tịch Phàm xoa đầu Lý Nghiên Hiền, dịu giọng bảo: “Có chuyện gì cứ hỏi thẳng với anh không được sao? Vợ chồng với nhau cũng mười mấy năm rồi.”
“Em xin lỗi mà!” Lý Nghiên Hiền ôm chầm lấy Ngụy Tịch Phàm, hôn lên mặt gã mấy cái. “Bây giờ em thay cho anh ngắm luôn nha.”
Hoắc Vi Vũ cụp mắt, hàng mi dài che đi gợn sóng cảm xúc nơi đáy mắt.
“Sếp và phu nhân xin cứ chuyện trò tự nhiên, tôi xin phép lui ra trước.” Hoắc Vi Vũ cúi người chào, biết ý rời khỏi phòng.
Trong lòng cô dâng lên một nỗi bi thương nhàn nhạt.
Cô vốn muốn tha cho Hoắc Thuần. Những tình cảm, những xót thương tích cóp trong quá khứ nay đã sớm bị bào mòn đến chẳng còn sót lại gì.
Nếu có thể, cô thật sự muốn mình và Hoắc Thuần chỉ là người xa lạ.
Người xa lạ sẽ không gài bẫy bạn, hãm hại bạn, cười cợt bạn. Chỉ có người bên cạnh bạn, hiểu về bạn mới ngưỡng mộ, rồi đố kỵ, căm hận bạn…
Nửa tiếng sau, di động của Hoắc Vi Vũ đổ chuông.
Cô thấy người gọi là Ngụy Tịch Phàm thì nghe máy, hỏi với giọng giải quyết công việc: “Xin hỏi ngài Ngụy có gì sai bảo?”
“Đến phòng 1806 khách sạn Shangri La.” Ngụy Tịch Phàm trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ đến đó, ấn chuông cửa.
Ngụy Tịch Phàm ra mở cửa.
Hoắc Vi Vũ thấy gã chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, cởi trần phần trên. Trong phòng vẫn váng vất mùi ngòn ngọt, tanh tanh đậm chất dâm dục.
Cô cúi đầu, có chút không quen.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Ngụy Tịch Phàm hỏi.
Hoắc Vi Vũ lấy cái hộp của Hoắc Thuần từ túi xách ra, đưa nó cho Ngụy Tịch Phàm. “Đây mới là thứ mà khách ở phòng 809 đưa cho tôi. Tôi thấy không ổn lắm nên đã đi mua một bộ theo cỡ của phu nhân và thêu tên bà ấy lên đó. Tôi tin chắc rằng chỉ cần ngài kiểm tra lịch sử cuộc gọi trong máy của phu nhân là sẽ phát hiện ra người gọi cho bà ấy chính là khách ở phòng 809. Còn về mục đích của người này thì sao ngài không thử hỏi thẳng đương sự?”
“Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.” Ngụy Tịch Phàm nói.
Hoắc Vi Vũ lập tức quay người rời đi.
Ngụy Tịch Phàm mở hộp ra, thấy bên trong có một chiếc váy ghi chữ viết tắt tên mình và Hoắc Vi Vũ, ánh mắt liền trở nên sắc bén.
Không có doanh nhân nào lại không am hiểu thủ đoạn, cho dù bề ngoài có ôn hòa nho nhã đến mấy thì khi đã “ác” cũng sẽ khiến kẻ khác phải ngỡ ngàng, quả thực là sự khác biệt to lớn cứ như thiên đường với địa ngục.
Gã đích thân đến phòng 809 khách sạn Lệ Tinh.
Hoắc Thuần vừa mới sơn móng tay xong, thấy Ngụy Tịch Phàm đến tìm mình liền nở nụ cười ngọt ngào. “Anh yêu!”
Ngụy Tịch Phàm tát cô ta một phát rất mạnh.
Hoắc Thuần ngã ra sàn, ôm mặt nhìn vẻ hung ác của Ngụy Tịch Phàm.
Cô ta biết hành vi của mình đã bị lộ. Nhưng nếu hành hạ được Hoắc Vi Vũ thì ăn một phát tát này cũng đáng lắm.