Chương 307 NHỚ NHUNG NHƯ BÓNG VỚI HÌNH, YÊU THƯƠNG GHI DẤU MUÔN NƠI
Hoắc Vi Vũ đoán gã tìm cô vì hôm nay cô đi muộn, cái gì nên đến rồi cũng phải đến thôi.
Cô tới phòng Ngụy Tịch Phàm rồi gõ cửa.
Ngụy Tịch Phàm đích thân ra mở cửa cho cô.
“Xin lỗi giám đốc Ngụy, hôm nay tôi dậy muộn.” Hoắc Vi Vũ nhận lỗi.
“À.” Ngụy Tịch Phàm bật cười: “Không sao, Chủ tịch Cố đã báo với tôi là sáng nay cô sẽ đi muộn rồi. Tôi tìm cô là có việc khác, vào đi.”
Hoắc Vi Vũ rũ mắt.
Lại là hắn. Đây chính là quan tâm tỉ mỉ từng li từng tí đúng không? Dù là cô gái nào được đối xử như thế thì cũng sẽ động lòng thôi nhỉ? Cô cũng chỉ là người bình thường thôi mà.
“Tiểu Vũ.” Thấy cô đứng đờ người ra, Ngụy Tịch Phàm khẽ gọi.
Hoắc Vi Vũ hoàn hồn lại, vội vàng đi tới chỗ gã.
Gã quay màn hình máy tính ra cho cô xem.
“Đây là tóm tắt kịch bản và nội dung chính của từng tập phim. Cô xem trước đi, xem xong thì cho tôi danh sách từ 2 đến 3 diễn viên mà cô cảm thấy thích hợp cho từng vai diễn, hai giờ chiều nay họp.” Ngụy Tịch Phàm cười nói.
“Tôi không chú ý đến giới giải trí lắm.” Hoắc Vi Vũ nói thẳng với gã.
“Không sao, tôi có thông tin về từng diễn viên đây, tí nữa tôi gửi cho cô. Trong ấy đã sắp xếp tất cả các diễn viên theo độ hot, bấm vào ai sẽ hiện giá cát-xê năm nay và cách thức liên lạc với quản lý của người đó. Cô dự toán cho tôi tiền cát-xê 30 tập của toàn bộ diễn viên làm nội dung bàn bạc trong cuộc họp hôm nay nhé.”
“À vâng.”
Ngụy Tịch Phàm tươi cười, nói một câu như thăm dò: “Tôi thấy Cố Hạo Đình quan tâm đến cô thật đấy.”
Hoắc Vi Vũ hụt hẫng. Nhớ đến lồng hấp trên bếp ga, cô mới phát hiện tất cả đồ ăn sáng hôm nay của mình đều là do Cố Hạo Đình tự tay làm. Cô vô cùng hối hận vì đã nói không muốn nhìn thấy hắn.
Trong một số hoàn cảnh đặc biệt, khi bị người khác khích bác, con người thường hay thốt ra những lời lẽ cực đoan thiếu lý trí như một cách chống trả vô thức. Sau đó khi định thần lại mới nhận ra mình nghĩ một đằng nói một nẻo tới chừng nào. Nhưng lời đã nói ra như bát nước hắt đi rồi, khó mà cứu vãn lại được nữa.
*
Hoắc Vi Vũ mang tóm tắt kịch bản và nội dung chính các tập về đọc nhưng cứ nhìn màn hình mà ngẩn người ra, ngón tay bất giác gõ đều đều trên con chuột.
Hết tấm ảnh này đến tấm ảnh khác hiện lên nhưng chẳng khuôn mặt nào đọng lại trong tâm trí cô.
“Hoắc Vi Vũ, cô ưng ai chưa?” Tần Vi cầm cốc nước đứng sau lưng hỏi cô.
“Đang xem đây.” Hoắc Vi Vũ nói với vẻ chẳng hào hứng lắm.
“Tôi nghe nói nam chính đã được chọn nội bộ từ trước rồi, là Hình Tuân. Lần trước anh ta có đến công ty chúng ta để bàn bạc đấy. Nhưng tôi đọc tiểu thuyết thì thấy Cố Hạo Đình là hợp với vai nam chính này nhất luôn, chẳng diễn viên nào diễn được khí chất và sự quý phái của anh ấy đâu.” Tần Vi cảm khái.
Hoắc Vi Vũ cũng cảm thấy Cố Hạo Đình rất hợp vai nam chính của bộ phim này, nhưng mà…
“Làm sao anh ta đi đóng phim được chứ.” Hoắc Vi Vũ nói đầy lý trí.
“Ôi, nếu anh ấy tham gia bộ phim thì tốt biết mấy. Chẳng cần đề tài gì hết, chỉ cần mặt mũi, bối cảnh gia đình, thân phận và độ nổi tiếng của anh ấy thôi là quá đủ để đảm bảo tỉ lệ người xem siêu cao rồi. Tôi mà được nói chuyện với anh ấy mấy câu thì đời này không còn gì hối tiếc nữa.”
Một tiếng chuông nhỏ vang lên. Là chuông báo tin nhắn của Hoắc Vi Vũ. Cô ấn mở theo phản xạ, thấy tin của đại kịch viện Ninh Xuyên gửi.
“Ô, Hoắc Vi Vũ, cô cũng thích Cố Hạo Đình à? Nhưng cái ảnh kia photoshop hơi bị quá đà rồi đấy nhé.” Nhìn thấy hình nền điện thoại của Hoắc Vi Vũ, Tần Vi trêu.
Hoắc Vi Vũ nhìn đăm đăm vào tấm ảnh cô giả vờ hôn hắn được đặt làm hình nền điện thoại. Nếu cô nói tấm ảnh này không hề photoshop một tí nào mà là do Cố Hạo Đình cài cho cô, chắc là Tần Vi không tin đâu nhỉ? Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ không trả lời cô nàng ấy mà mở tin nhắn ra xem.
Đại kịch viện Ninh Xuyên nhắc cô đi nghe nhạc giao hưởng vào thứ Sáu.
Cô biết phải dùng lý do gì để có thể đi gặp hắn một cách quang minh chính đại rồi.