Chương 323 HOẮC VI VŨ, EM ĐÃ NGHĨ KĨ CHƯA?
“Anh yêu ai thì trong lòng anh rõ nhất mới phải chứ? Hỏi tôi làm gì?” Hoắc Vi Vũ gắt gỏng.
“Hay lắm.” Cố Hạo Đình bật cười, trong đôi mắt đen không còn nhiệt độ mà chỉ có lạnh lùng băng giá.
“Hoắc Vi Vũ, chúng ta kết thúc rồi.” Nói xong, Cố Hạo Đình quay người bước đi như gió ra khỏi cổng bệnh viện, chẳng mảy may lưu luyến.
Hoắc Vi Vũ nhìn theo bóng lưng dứt khoát của hắn một hồi rồi cụp mắt xuống, thầm nhủ với chính mình: Hoắc Vi Vũ, mày làm tốt lắm. Đã biết không có kết quả, đã biết mình không phải là duy nhất thì tốt hơn hết là đừng bắt đầu!
Chất lỏng ấm áp trào ra từ lỗ mũi, trời đất bỗng quay cuồng, hai mắt tối sầm lại, Hoắc Vi Vũ hôn mê bất tỉnh.
Lúc cô tỉnh lại đã là một ngày sau. Phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu là không biết Lâm Thừa Ân thế nào rồi.
Cô ngồi bật dậy, thấy Thẩm Mặc Thần và Giang Nam Phong thì hỏi đầy lo lắng: “Anh Hai, Thừa Ân đâu?”
“Nó không sao.” Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.
“Sao mà không sao được? Em nhìn thấy anh ấy nôn ra máu, còn bị sốc, phải đưa vào phòng cấp cứu mà. Em phải đi thăm anh ấy đã.” Hoắc Vi Vũ vén chăn, toan rút kim truyền trên tay xuống.
Thẩm Mặc Thần nắm chặt cổ tay cô, ngăn lại: “Nó gãy hai cái xương sườn, xương gãy làm phổi bị thương nên mới nôn ra máu, bây giờ không sao nữa rồi.”
“Không được, em phải nhìn thấy anh ấy thì mới yên tâm. Anh ấy đang nằm ở phòng nào?” Hoắc Vi Vũ sốt sắng hỏi.
Thẩm Mặc Thần không biết làm thế nào, đành bấm điện thoại gọi video cho Lâm Thừa Ân rồi đưa máy cho Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy Lâm Thừa Ân mặc áo cố định xương thì mới an tâm. Nhưng vừa mới yên tâm, cơn giận trong cô cũng bốc lên ngùn ngụt.
“Hai ~ Tiểu Ngũ, anh mặc thế này có đẹp trai không?” Lâm Thừa Ân mỉm cười chào hỏi.
“Đừng có gọi em là Tiểu Ngũ, giờ em là Tiểu Tứ rồi.” Hoắc Vi Vũ cất giọng quái gở.
“Sao lại thành Tiểu Tứ? Bác sĩ bảo em bị chấn động não nhẹ… chẳng lẽ đầu em bị chập mạch luôn rồi hả?” Lâm Thừa Ân lo lắng hỏi.
Hoắc Vi Vũ giật khóe miệng, ánh mắt lạnh đi: “Anh chết rồi, chẳng phải em sẽ leo lên vị trí thứ Tư à?”
Lâm Thừa Ân nghẹn họng.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Anh lái xe nhanh thế sao không sang tận Syria mà tránh bom luôn đi?” Hoắc Vi Vũ châm chọc.
Lâm Thừa Ân vẫn im thin thít.
Nói xong, Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại, trả cho Thẩm Mặc Thần rồi ngả người ra giường.
Đến bây giờ cô vẫn còn sợ hãi. Suýt nữa thì cả ba người bọn họ đã chết rồi.
“Cố Hạo Đình đưa hai đứa đến bệnh viện phải không? Anh ta đã thanh toán tất cả tiền viện phí rồi.” Thẩm Mặc Thần nói.
Trái tim Hoắc Vi Vũ run lên. Thì ra sau khi cô ngất đi, hắn không đi nữa.
Trong đầu nhớ tới câu nói cuối cùng của Cố Hạo Đình “Hoắc Vi Vũ, chúng ta kết thúc rồi” là lòng cô lại đau nhói. Cô không muốn suy nghĩ tiếp… không suy nghĩ nữa thì sẽ không đau lòng.
“Anh Hai, anh trả lại tiền cho hắn giúp em được không?” Hoắc Vi Vũ lên tiếng.
“Thực ra anh thấy Cố Hạo Đình điềm tĩnh, chín chắn, có tinh thần trách nhiệm. Nếu em lấy anh ta thì chưa hẳn đã không hạnh phúc đâu.” Thẩm Mặc Thần khuyên nhủ.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu nói khẽ: “Bây giờ em vừa mới thoát khỏi bóng ma của Ngụy Ngạn Khang, em muốn sống cuộc đời mà em muốn, không muốn cứ chìm sâu trong thù hận và ai oán nữa.”
Thẩm Mặc Thần nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm như đang suy nghĩ mông lung.
Hoắc Vi Vũ tưởng anh không đồng ý, lại nói: “Bây giờ Cố Hạo Đình cũng không muốn lấy em đâu. Em nghĩ, thay vì giúp em xả giận, chi bằng hãy để em bắt đầu cuộc sống mới còn hơn. Có lẽ em có thể sống tốt hơn anh à. Em muốn buông bỏ hết thảy, muốn buông hết ân oán yêu hận của quá khứ để sống những tháng ngày yên ổn.”
“Em đã nghĩ kĩ chưa? Nếu bỏ lỡ lần này thì có lẽ em và Cố Hạo Đình không còn cơ hội gặp nhau nữa đâu.” Thẩm Mặc Thần trầm giọng hỏi.
Đáp án của cô rất quan trọng đối với anh, nó sẽ liên quan tới sách lược, lựa chọn và cả phe cánh của anh trong tương lai nữa.