Chương 331 MUỐN CÓ CON SAO?
Cố Hạo Đình đứng lên, đi về phía cửa sổ, đôi mắt đen láy nhìn về phương xa. Vóc dáng rắn chắc, khuôn mặt lạnh lùng cùng với ánh mắt mê hoặc của hắn phản chiếu trên cửa kính.
Trước giờ hắn không mập mờ với phụ nữ, cho dù là với mấy cô vợ sắp cưới cũng không. Vậy thì cô nghĩ người hắn yêu là ai? Hắn muốn hỏi cô cho rõ!
Cố Hạo Đình quay người, đi ra cửa.
****
“Cộc! Cộc! Cộc” Tiếng gõ cửa vang lên.
Hoắc Vi Vũ mở cửa, thấy người đứng trước nhà mình là Vương Đông.
Cô bật cười: “Tôi bảo này, ngài V của các anh không hiểu tiếng người sao? Đã nói đêm nay Minh Nặc ở đây mà.”
Minh Nặc lén mở cửa phòng, vừa chạm phải ánh mắt của Vương Đông, cậu bé lập tức đóng cửa lại.
Vương Đông nhìn Hoắc Vi Vũ, cung kính thưa: “Người mà ngài V mời là cô. Cô đi theo tôi đi!” Anh ta quay người, đi về phía thang máy.
Hoắc Vi Vũ cũng muốn trao đổi với ngài V chuyện của Minh Nặc nên theo Vương Đông ra cửa.
Ở trên xe.
Vương Đông mỉm cười nhìn qua phía Hoắc Vi Vũ đang ngồi trên ghế lái phụ: “Tôi thấy ngài V nhà tôi để ý đến cô lắm đấy, hay là cô trở thành người của ngài V đi. Ngài ấy rất chiều phụ nữ.”
Hoắc Vi Vũ nhếch môi châm chọc, trêu Vương Đông: “Chiều phụ nữ vậy mà sao vợ bỏ chạy mất?”
Trên mặt Vương Đông hiện lên vẻ xấu hổ, không ngờ lại bị vả mặt rồi.
“À, thật ra tuổi tác ngài V nhà tôi cũng sêm sêm cô, cốt cách tao nhã, lại thanh cảnh, anh tuấn bất phàm, ngài ấy còn chưa cưới vợ nữa.” Vương Đông giải thích.
“À, trái ngược với tôi rồi. Tôi đã kết hôn ngầm rồi, nên đừng ghép đôi tôi với ngài V của anh nữa được không?”Hoắc Vi Vũ gian manh nói.
Vương Đông kinh ngạc hỏi: “Cô kết hôn ngầm rồi sao?”
“Là Cố Hạo Đình à?” Vương Đông hỏi đầy ẩn ý.
Hoắc Vi Vũ sợ ngài V xấu xa kia lại nhiều chuyện đi kể việc này với người khác nên vẫn không dám đưa Cố Hạo Đình ra chịu trận.
“Hình như anh quan tâm hơi nhiều rồi, liên quan gì đến anh chứ?” Hoắc Vi Vũ không vui.
“Bởi vì tôi cảm thấy ngài V nhà tôi thích cô.” Vương Đông thật thà nói.
Hoắc Vi Vũ lừ mắt với anh ta. Đàn ông đúng là loại “cả thèm chóng chán”, giống như Ngụy Tịch Phàm vậy. Cô không chơi được trò yêu đương này mà cũng chả thèm chơi đâu.
Trong chốc lát, họ đã đến trước cửa Nhã Hải Cư, nơi lần đầu gặp ngài V.
Hoắc Vi Vũ đẩy cửa bước vào, bên trong không có người. Cô cũng không biết đằng sau tấm gương kia có người không nữa.
Cô ngồi lên ghế sa lon, ngắt một trái nho, bỏ vào miệng.
Ngọt ghê! Cô lại ngắt thêm quả nữa.
Đợi được hai phút, Hoắc Vi Vũ mất kiên nhẫn, nhìn về phía tấm gương, gọi to: “Này, nếu là người thì lên tiếng đi chứ.”
Cố Hạo Đình im lặng chốc lát mới trầm giọng cất lời, giọng nói đã được xử lý qua máy biến âm vọng ra: “Tôi có việc muốn hỏi cô.”
“Uầy, có người kìa.” Hoắc Vi Vũ phủi tay, đến trước gương, thẳng thắn: “Trên người Minh Nặc có rất nhiều vết bầm tím, có ai đó đã đánh nó, ngài biết chuyện này chứ?”
Cố Hạo Đình nhíu mày, mắt sắc lẹm: “Bây giờ tôi phái người đi điều tra đã.”
Hoắc Vi Vũ hất cằm: “Tôi muốn nhận nuôi thằng bé.”
Đôi mắt sâu thẳm của Cố Hạo Đình nhìn về phía cô: “Cô thích trẻ con à?”
“Không được sao?” Hoắc Vi Vũ vặn lại.
Cố Hạo Đình gật nhẹ: “Được, nhưng tôi phải hỏi ý thằng bé đã.”
Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ nở nụ cười tự tin: “Vậy tôi về sẽ bảo thằng bé gọi cho ngài.” Sau đó xoay người toan rời đi.
“Hoắc Vi Vũ, cô nghĩ người mà Cố Hạo Đình yêu là ai?” Cố Hạo Đình hỏi.