Chương 337 NGƯỜI ĐẸP RẮN RẾT
Dựa trên năng suất làm việc của hắn thì chẳng cần đến một buổi tối, chắc trong một tiếng là có thể bắt được tên bịt mặt rồi.
Cố Hạo Đình phân phó xong, lại xem băng ghi hình, lần này để video chạy với tốc độ tăng nhanh gấp đôi.
Trong lúc tìm tên bịt mặt, hắn cũng tìm bóng dáng Minh Nặc luôn.
Kì lạ là camera trên mỗi con đường đều không ghi lại được hình ảnh của Minh Nặc.
Có vài khả năng sau đây: Một là Minh Nặc còn trong tiểu khu, hai là bị người đưa lên xe, hoặc ba là cũng có thể bị ai đó cho ăn mặc kiểu khác rồi mới mang đi.
Bỗng nhiên, điện thoại đổ chuông. Hắn thấy người gọi là Phùng Tri Dao liền tắt đi, song Phùng Tri Dao lại gọi lại.
Cố Hạo Đình nhíu mày, bực bội nghe máy: “Có chuyện gì?”
“Hạo Đình, Minh Nặc xảy ra chuyện rồi. Thầy Ngô tìm thấy thằng bé trong khu rừng cạnh cô nhi viện. Thầy ấy nói Minh Nặc hôn mê bất tỉnh rồi. Bây giờ tôi qua đó đưa Minh Nặc đi viện.” Phùng Tri Dao nói xong liền cúp máy.
Cố Hạo Đình đanh mắt lại đầy lạnh lùng, hắn quay người đi ra cửa, nhưng vừa đi đến cửa liền dừng lại.
Hắn không muốn Hoắc Vi Vũ hiểu lầm nên quay đầu lại nói với cô: “Tìm thấy Minh Nặc rồi, bây giờ phải đưa thằng bé đi bệnh viện. Em đi với tôi đi.”
Trong mắt Hoắc Vi Vũ lóe lên sự lo lắng: “Thằng bé bị thương sao? Có nghiêm trọng không?”
“Chưa rõ tình hình, đi rồi nói tiếp.” Cố Hạo Đình nói.
Hắn vừa đi vừa gọi điện cho cục trưởng Cục Giao thông: “Còn có một chuyện nữa cần anh làm. Anh gửi đoạn ghi hình gần cô nhi viện Tri Dao trong khoảng thời gian từ 9 giờ đến bây giờ vào điện thoại tôi đi.”
“Tư lệnh à, camera đoạn đường đó bị tê liệt rồi. Hiện đang tìm nguyên nhân.” Cục trưởng báo cáo.
“Lại tê liệt sao?” Mắt Cố Hạo Đình ánh lên vẻ sắc bén.
Hắn nghi ngờ người làm Minh Nặc bị thương là đồng bọn với tên bịt mặt kia. Cũng chỉ còn cách tìm ra tên bịt mặt kia mới có thể biết được chân tướng sự việc.
Hoắc Vi Vũ thấy Cố Hạo Đình không nói gì, sắc mặt rất nghiêm trọng, liền biết sự việc không mấy khả quan.
Có điều sao hắn lại bảo gửi đoạn camera gần cô nhi viện Tri Dao đến? Chẳng lẽ cô nhi viện mà Minh Nặc đang ở là cô nhi viện Tri Dao sao?
Ngài V quen thằng bé cũng nhờ cô nhi viện Tri Dao ư?
Nếu như Minh Nặc trốn ra khỏi cô nhi viện Tri Dao, vậy thì người nhốt và hành hạ Minh Nặc chính là Phùng Tri Dao rồi. Cô ta là viện trưởng, không thể không biết đứa trẻ trong cô nhi viện mình bị nhốt, đánh đập được.
Đồng thời, cô cũng nghi ngờ người đến nhà cướp điện thoại của cô chính là người của Phùng Tri Dao.
Nói cách khác, Phùng Tri Dao phái người đến nhà cô cướp điện thoại, tình cờ phát hiện Minh Nặc trốn khỏi cô nhi viện lại đang ở đó nên tiện thể bắt Minh Nặc về. Có thể Minh Nặc đã giãy giụa, còn chứng kiến thứ không nên thấy, cho nên thằng bé mới bị giết để diệt khẩu phải không?
Lòng Hoắc Vi Vũ thắt lại. Đến bản thân mình mà Phùng Tri Dao còn có thể làm tổn thương thì nói gì đến người khác.
Xe dừng trước bệnh viện. Hoắc Vi Vũ đội mưa xông vào, hỏi y tá trực ban: “Xin hỏi nãy giờ có đứa trẻ nào khoảng 8 tuổi được đưa vào đây không?”
“Tám tuổi à? Để tôi tra thử xem.” Y tá xem lại ghi chép trên máy tính.
“Hạo Đình à!” Phùng Tri Dao gào lên.
Hoắc Vi Vũ quay lại.
Phùng Tri Dao đang ôm Minh Nặc, toàn thân cô ta ướt sũng, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt ròng ròng.
Hoắc Vi Vũ nhìn người đang nằm trong vòng tay cô ta. Trán Minh Nặc bị ai đó đánh, máu tươi nhuộm đỏ sườn mặt và cổ áo.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Cô nhớ Minh Nặc từng nói với cô: “Chị ơi, chị nhận nuôi em được không? Lớn lên em sẽ nuôi chị, cưới chị luôn cũng được. Ai cũng bảo sau này em lớn lên sẽ rất đẹp trai đó.”
Cõi lòng Hoắc Vi Vũ đau đớn vô cùng như bị kim đâm, đôi mắt rơm rớm nước mắt, cô thật lòng muốn nhận nuôi thằng bé đáng thương này.
Cố Hạo Đình đón lấy Minh Nặc, chạy vào phòng cấp cứu…