Chương 344 HẮN BIẾT CÔ SẼ TRỞ THÀNH NGƯỜI CON GÁI CỦA MÌNH
Cảm giác nóng bỏng như thể có hàng trăm hàng ngàn con kiến đang bò trên người. Hoắc Vi Vũ cảm thấy khó chịu, bèn vươn tay gãi gãi.
Cố Hạo Đình nắm cổ tay cô lại.
“Nóng quá… khó chịu quá… Cố Hạo Đình…” Hoắc Vi Vũ bứt rứt lẩm bẩm, vẫn muốn gãi tiếp.
Cố Hạo Đình thấy cô khó chịu thì giận điên người, muốn gọi Nhan Diệc Hàm lên để đập cho một trận, nhưng lại sợ mình mà bỏ tay ra một cái thì Hoắc Vi Vũ sẽ tự làm bản thân bị thương.
Trên tay cô ấy còn đang cắm kim truyền dịch mà. Bất cẩn làm lệch kim, truyền sai chỗ thì sẽ sưng lên mất.
Hắn kiên nhẫn dỗ dành: “Em đừng nhúc nhích, tôi thổi cho em một cái là đỡ ngay thôi.”
“Thổi đi, thổi đi, nhanh lên.” Hoắc Vi Vũ thúc giục.
Cố Hạo Đình cúi người thổi nhẹ xuống nơi bị thương.
Làn hơi nhè nhẹ thổi qua da thịt mang lại cảm giác man mát dễ chịu, nỗi đau đớn bỏng rát cũng dịu đi nhiều. Hoắc Vi Vũ yên ổn trở lại rồi dần dần thiếp đi.
Cố Hạo Đình nhẹ nhàng vén những lọn tóc trên mặt cô sang một bên. Ngắm nhìn cô ngoan ngoãn ngủ bên cạnh mình, trong lòng được thứ cảm xúc nào đó lấp đầy. Có lẽ đây chính là cảm giác thỏa mãn, phải không?
Hắn sợ nửa đêm Hoắc Vi Vũ trở mình đè lên ống truyền làm chảy máu nên không dám ngủ, cứ nắm chặt tay cô, ngắm người con gái mình yêu say ngủ.
Hai hàng lông mi dài phủ trên mí mắt, hắt xuống một cái bóng nho nhỏ nơi gò má. Cái mũi xinh xắn, bờ môi căng mọng …
Lần đầu tiên Cố Hạo Đình nhìn thấy Hoắc Vi Vũ, cô mới một tuổi, vừa mới biết đi đã chập chững bước mà chẳng cần ai bế, trông đáng yêu vô cùng.
Hắn không nhịn được mà lại gần cô. Cô bé con bèn trét bánh gato lên quần hắn.
Lúc ấy cô còn nhỏ xíu xiu, ngước đôi mắt vô tội lên nhìn hắn như thể biết mình đã làm sai. Đến bây giờ ánh mắt trong trẻo sáng ngời vẫn còn in đậm trong tâm trí hắn.
Hắn cũng không trách gì cô bé, chỉ ảo não vì mình không chú ý mà thôi.
Không ngờ cô bé con lại bất ngờ le lưỡi liếm bánh gato trên quần hắn. Đầu lưỡi âm ấm và ẩm ướt đặt ngay trên con cò nhỏ!
Từ khoảnh khắc ấy, hắn đã cảm thấy cô sẽ trở thành người con gái của mình.
Suy nghĩ ấy đã giúp hắn kiên trì suốt hai mươi mấy năm.
Sự thật chứng minh trực giác của đàn ông đôi khi không phải lúc nào cũng đúng, cốt là ở lòng kiên nhẫn mà thôi.
*
Đêm ấy, Hoắc Vi Vũ nằm mơ.
Cô mơ thấy cha mẹ đưa mình ra biển chơi, ba làm bánh gato mà cô thích nhất, khiến cho cô vô cùng vui vẻ.
Một lát sau thì Ngụy Ngạn Khang cũng xuất hiện, trong tay ôm một bó hoa, nét mặt ưu nhã mỉm cười.
Bỗng dưng trong lòng cô bải hoải, không muốn trông thấy gã chút nào.
Có một con tàu rất xa hoa từ đằng xa tiến lại.
Ngụy Ngạn Khang trao bó hoa trong tay cho Cố Kiều Tuyết. Còn Cố Kiều Tuyết lại đẩy cô xuống biển sâu.
Hoắc Vi Vũ liều mạng bơi đi, nhưng chẳng còn sức lực để mà bơi nữa.
Nước biển trào vào miệng mũi làm cô bị ngạt đến hít thở không thông.
Cô gọi ba, nhưng ba chẳng hề để ý. Cô gọi mẹ, nhưng mẹ cũng chẳng quan tâm. Cứ như họ không hề nhìn thấy cô vậy.
Cô cứ chìm dần, chìm dần trong nước. Cơn lạnh bủa vây lấy cô, lạnh đến tuyệt vọng. Trái tim đau thắt như bị nghiền cho nát tan.
*
Cố Hạo Đình vừa mới rút kim cho Hoắc Vi Vũ thì thấy cô trở mình bất an, lồng ngực phập phồng, hơi thở hào hển.
Hắn lo lắng gọi to: “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ.”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Hoắc Vi Vũ nghe thấy tiếng gọi của Cố Hạo Đình, chợt thấy cổ tay được ai nắm chặt, hắn đã vớt cô lên khỏi biển sâu.
Hoắc Vi Vũ mở to mắt ra, nhìn thấy Cố Hạo Đình ở trước mặt mình, trong lòng bỗng ngổn ngang trăm mối.
Nỗi xúc động trào dâng trong đầu thôi thúc cô dâng hiến đôi môi mềm cho hắn, vươn đầu lưỡi vào khoang miệng hắn, tham lam nuốt trọn hơi thở của hắn.
Nhưng dù làm như thế vẫn không thể nào cứu vớt được linh hồn buốt lạnh của cô lúc này. Thế là cô dứt khoát xoay người, bàn tay nhỏ bé khoác lên vai hắn, thân thể áp sát vào người hắn, khiến giữa cả hai không còn một chút khoảng cách nào…