Chương 353 CHIẾN ĐẤU MỘT MÌNH CŨNG OANH LIỆT!
Hay lắm, cô tìm được hắn rồi. Hắn đang đứng trên Tòa án Quân sự, đối diện với cô.
Hắn mặc quân trang đĩnh đạc đường hoàng, oai hùng xuất chúng, đứng trên đài cao đại diện cho uy nghiêm và quyền lực.
Hôm nay hắn đóng vai trò là chủ thẩm phiên tòa xét xử vụ án của cô. Hắn đến để chất vấn cô có quan hệ với Giang Khả hay không.
Trong khoảnh khắc ấy, đáy lòng Hoắc Vi Vũ đau thắt lại. Cô không trách hắn không đến thăm mình, không trách hắn muốn phủi sạch quan hệ với mình, thậm chí còn không trách hắn vì đã tha cho Phùng Tri Dao, bởi vì dù sao đó cũng là người con gái hắn từng yêu tha thiết.
Nhưng bây giờ chính hắn, chính hắn đã bắn từng mũi tên đâm nát trái tim cô. Hắn có thể không làm quan tòa chủ thẩm phiên tòa này mà. Hay đúng như những người khác nói, hắn đối tốt với cô chỉ để cho cô đem lòng yêu hắn, sau đó sẽ giáng cho cô một đòn trí mạng?
“Cô có phải là gián điệp không?” Cố Hạo Đình hỏi thẳng vào vấn đề.
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn đăm đăm. Thì ra hắn thực sự cho rằng cô là gián điệp.
Ánh mắt dậy sóng nguội dần, nguội dần, rồi lạnh hẳn, Hoắc Vi Vũ đáp lại với giọng lạnh lùng: “Không phải.”
Cố Hạo Đình thở phào, sau đó nhìn về phía Tổng thống: “Tôi không còn gì muốn hỏi nữa.”
Tổng thống suy nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: “Cô có giữ tín vật của Giang Khả không?”
“Không giữ.” Hoắc Vi Vũ đáp, cứng rắn và dứt khoát.
“Giữa cô và Giang Khả không có bí mật gì không muốn cho ai biết đấy chứ?” Tướng quân Mai cất giọng hung hãn.
Cố Hạo Đình liếc nhìn ông ta bằng ánh mắt sắc lạnh. Rõ ràng đã thống nhất trước là chỉ cho một mình hắn thẩm vấn thôi cơ mà. Hắn sợ rằng những kẻ khác sẽ hỏi những câu mang tính dẫn dắt người ta có suy nghĩ khác.
“Cô có thể không trả lời.” Cố Hạo Đình nói với Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ hất cao cằm, bình tĩnh và lạnh nhạt: “Không có.”
“Cô nói dối!” Phùng Tri Dao kích động chỉ vào Hoắc Vi Vũ: “Nếu giữa cô và Giang Khả không có bí mật gì không thể cho người khác biết, vì sao hắn lại cứu cô?”
“Anh ta thương hoa tiếc ngọc, phẩm chất đạo đức cao thượng, chẳng lẽ lại có lỗi?” Hoắc Vi Vũ châm chọc hỏi ngược lại.
Cô cảm thấy mình đang chiến đấu một mình trên chiến trường này. Đối đầu với Cố Hạo Đình, với Phùng Tri Dao, với Tổng thống, với cả Mai Kính Sơn. Được thôi, dù sao thì cô đơn độc cũng quen rồi.
Hai mắt Phùng Tri Dao lóe lên sự hiểm độc: “Chẳng ai lại đi khen kẻ thù có phẩm chất đạo đức cao thượng cả, vì sao cô lại nói như thế? Rõ ràng cô với hắn cùng một giuộc!”
Hoắc Vi Vũ biết mình đã sa vào cái bẫy của Phùng Tri Dao rồi.
Tất cả mọi người đều coi cô là gián điệp, không còn tình cảnh nào tồi tệ hơn thế này, thế thì cô cũng chẳng có gì để mà che giấu.
“Đúng là tôi đã từng gặp Giang Khả.” Hoắc Vi Vũ nói.
Cô vừa nói ra, cả phiên tòa đều dậy tiếng xôn xao.
Cố Hạo Đình kinh ngạc nhìn Hoắc Vi Vũ, ánh mắt lạnh lẽo trở nên căng thẳng.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Em có biết em nói ra như vậy, có thể đẩy chính mình xuống vực thẳm bất cứ lúc nào không?
Hoắc Vi Vũ không hề chột dạ mà nhìn thẳng vào Cố Hạo Đình.
“Hôm ấy tôi bị người ta đưa lên núi, trong lúc cấp bách đã chạy vào rừng và bị cấp dưới của Giang Khả bắt được, còn suýt nữa bị tay cấp dưới đó giở trò đồi bại. Giang Khả đã bắn chết tên cấp dưới kia và răn đe những cấp dưới còn lại không được phép làm hại người vô tội, người già, trẻ nhỏ. Sau đó hắn nói với tôi rằng khi bọn họ đi thì sẽ thả tôi về. Không khéo ở chỗ, một cấp dưới khác của hắn lại bắt được Phùng Tri Dao. Đám người của Giang Khả vội vàng bỏ đi. Tôi muốn đi cứu Phùng Tri Dao, ai ngờ lại thấy cô ta nắm lấy bàn tay cầm cây gậy gỗ của tên cấp dưới đã chết kia rồi tự đâm vào cửa mình của mình.”
Hoắc Vi Vũ nói xong, phiên tòa lại dậy lên những tiếng bàn tán xôn xao lần nữa.
Phùng Tri Dao đỏ bừng mặt, xấu hổ không chịu nổi, phẫn nộ gào lên: “Đồ ngậm máu phun người! Cô ăn nói lung tung! Cô cố ý trả thù tôi phải không hả?”
Hoắc Vi Vũ liếc xéo Phùng Tri Dao, lạnh lùng nói: “Vậy cô nói cho tôi biết, gã đàn ông đâm gậy gỗ vào cơ thể cô đã chết thế nào?”