Chương 365 EM ĐANG ĐÁNH TRẬN SAO?
Cố Hạo Đình nhìn thấy cô tóc tai bù xù, lược còn mắc vào tóc, mắt đỏ hoe.
“Em đang chải đầu hay đánh trận vậy?” Cố Hạo Đình đi về phía cô.
“Hôm qua em chui vào chăn ngủ.” Hoắc Vi Vũ giật lược ra song lược lại cào vào da đầu, đau nhói.
Hắn lấy cái lược trong tay cô, kiên nhẫn vừa chải vừa gỡ từng nút tóc rối một, ấy vậy mà cô không đau tẹo nào.
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hắn cao hơn cô, chênh lệch chiều cao khiến hơi thở của hắn phả hết vào mặt cô. Cô chưa từng nghĩ tới Cố Hạo Đình bình thường lạnh lùng, cẩn thận mà cũng có lúc dịu dàng thế này.
Cô cũng không biết Cố Hạo Đình còn bao nhiêu ưu điểm nữa. Cô thật sự muốn ở bên cạnh hắn.
Cố Hạo Đình nhìn về phía cô.
Đang lúc cô nhìn chăm chú vào ánh mắt hắn thì bị hắn bắt gặp. Hoắc Vi Vũ chột dạ, đánh trống lảng: “Minh Nặc qua cơn nguy hiểm chưa?”
Mắt Cố Hạo Đình trầm xuống: “Vẫn còn hôn mê, có khả năng suốt đời cũng không tỉnh lại được.”
“Chỉ ngã thôi mà, sao nghiêm trọng đến mức ấy được?” Hoắc Vi Vũ lo lắng.
“Kiểm tra rồi, tất cả đều bình thường nhưng bác sĩ nói tự thằng bé không muốn tỉnh dậy. Muốn hồi phục còn phải qua một khoảng thời gian nữa. Trước mắt cứ theo dõi rồi tính tiếp.” Cố Hạo Đình trầm giọng.
Cô từng nghe Trung tá Thượng nói, cha Minh Nặc vì cứu Cố Hạo Đình mà hy sinh. Cô cũng không biết phải an ủi hắn thế nào đành nhón chân lên, hôn phớt lên môi hắn.
Cố Hạo Đình đờ người.
Cô chỉ cần tiến lên trước một bước, hắn sẽ tình nguyện bước nốt chín mươi chín bước còn lại.
Nụ hôn này vốn không thể khiến hắn thỏa mãn.
Cố Hạo Đình nâng gáy cô lên, răng khẽ cắn môi cô rồi nhả ra, chiếc lưỡi khẽ lướt qua vị trí môi cô bị cắn. Hoắc Vi Vũ chậm rãi đáp lại, chạm vào đầu lưỡi hắn.
Hắn xâm nhập vào bên trong, hút lấy hương thơm của cô. Hô hấp ngày một gấp gáp. Cố Hạo đình vòng tay ôm lấy mông cô, áp chặt vào người hắn.
Hoắc Vi Vũ cảm nhận được nơi riêng tư của hắn đang lớn dần lên. Trong đầu hiện lên một cảnh tượng không đứng đắn cho lắm khiến cô miệng đắng lưỡi khô, tim đập loạn.
Hắn bế cô ngồi lên bồn rửa tay. Nước lạnh trong bồn khiến Hoắc Vi Vũ bừng tỉnh.
Cố Hạo Đình đang muốn cởi quần trong của cô thì cô đã nắm chặt lấy tay hắn rồi nhảy xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đang tràn đầy dục vọng của hắn.
“Tối nhé.” Hoắc Vi Vũ ngượng ngùng.
Lâm Thừa Ân còn đang chờ cô. Với tính tình Thừa Ân, cậu ta chờ không thấy cô ra là sẽ xông vào, rồi sau đó không tránh khỏi sẽ xung đột với Cố Hạo Đình.
Hôm nay không thể xảy ra chuyện được.
Cố Hạo Đình hắng giọng một cái, liếc nhìn bờ môi hồng căng mọng của cô: “Tối là ý chỉ tối nay sao?”
“Ừm.” Hoắc Vi Vũ lên tiếng, đỏ mặt đi ra khỏi toilet.
Cố Hạo Đình nhoẻn miệng cười. Nếu cô đã nói buổi tối thì hắn cũng không cần phải vội vàng.
“Lát nữa đi cùng anh đến một nơi.” Cố Hạo Đình đứng sau lưng cô, nói.
Cô không thể đi được.
Thật xin lỗi, Cố Hạo Đình.
“Hôm nay không thể đi với anh được. Em muốn đi cắt tóc.”
Cố Hạo Đình suy nghĩ một chút rồi bảo: “Vậy cũng được.”
Hắn nhìn về phía tay cô, con ngươi run lên: “Nhẫn đâu rồi?”
Hoắc Vi Vũ không kịp suy nghĩ, nắm chặt tay hắn, đặt lên lồng ngực trái: “Nhẫn ở đây.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Vì sao em lại không đeo trên tay?” Cố Hạo Đình truy hỏi.
“Đắt tiền quá, em không muốn trở thành mục tiêu của bọn cướp.” Hoắc Vi Vũ chột dạ giải thích.
Cố Hạo Đình có chút không vui, nhưng nhìn thấy cô còn đeo trên người, điều này chứng tỏ trong lòng cô có hắn.
Ánh mắt của hắn dịu đi: “Lần này tha cho em. Nếu tháo khỏi cổ là không còn nhìn thấy ngày mai nữa đâu đấy.”
“Biết rồi mà.”
Hiếm khi hắn thấy cô ngoan như vậy, cúi người, thì thầm vào tai cô: “Khi nãy em không nghe lời gì cả, giờ muốn anh trừng phạt em thế nào đây?”